Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này vậy, ba người quay sang nhìn đối phương. Dường như bầu không khí cũng đông đặc tại một chỗ khiến cho người ta khó có thể hô hấp được.
Người nhàn nhã duy nhất lúc này chỉ có Cố Tích Niên, cô không hề lo lắng cũng không sợ. Mọi việc đều đang đi đúng như kế hoạch của cô nên cô không có một chút lo lắng nào cả.
“A, a, a…” Tiếng thét chói tai của Tô Gia Hân vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ngay lúc này. Lúc nhìn thấy Hạ Ngôn cô ta ôm lấy đầu che đi gương mặt của mình.
Hạ Ngôn càng nhíu chặt mày lại hơn, anh đưa mắt nhìn về phía Tô Gia Hân, mẩn đỏ khắp người cô ta đúng là rất chói mắt: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh đừng nhìn, đừng, tuyệt đối đừng nhìn.” Dường như Tô Gia Hân sắp phát điên lên vậy, cô ta ôm lấy đầu mình, muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Hạ Ngôn quay sang nhìn Cố Tích Niên: “Cô đã làm gì cô ấy rồi.”
Cố Tích Niên hít thở thật sâu, cô tháo khăn lụa trên cổ của mình xuống, trên chiếc cổ trắng nõn đã không còn bất kỳ mẩn đỏ nào nữa.
Cố Tích Niên vén tay áo của mình lên, những vết mẩn đỏ trên cánh tay của cô đã đỡ hơn trước nhiều rồi: “Hạ Ngôn, lẽ nào anh không nhìn ra sao? Tôi bị người ta hãm hại đó. Còn về việc người nào đã hãm hại tôi, tôi nghĩ không cần tôi nói ra nữa đâu nhỉ. Anh là một người thông minh, lẽ nào anh không thấy rõ mồn một hay sao? Bệnh lậu ư? Đúng là nghĩ ra được hay nhỉ.”
Nói xong Cố Tích Niên đi đến bên cạnh Tô Gia Hân rồi nói: “Cô Tô này, đúng là tiếc quá? Tôi không ngờ tôi vừa mới khỏi bệnh thì cô lại bị nhiễm bệnh đấy. Đúng là ông trời… có mắt thật đấy.”
Tô Gia Hân đột nhiên hít một hơi thật sâu, cô ta sợ hãi nhìn Cố Tích Niên. Chết thật rồi, có phải là cô ta xong đời rồi không. Sau đó cô ta lại hoảng hốt nhìn Hạ Ngôn: “Anh tuyệt đối… đừng nhìn, đừng nhìn em mà.”
Hạ Ngôn lại vẫn chăm chú nhìn Tô Gia Hân.
“Không phải như thế đâu, không phải như thế đâu, a a…” Tô Gia Hân mới nói được một nửa, những lời tiếp theo bị mắc nghẹn trong cổ họng, cô ta nhắm nghiền hai mắt lại, hai chân mềm nhũn rồi ngã sõng xoài trên mặt đất.
Tô Gia Hân ngất rồi?
Có thế mà đã ngất rồi? Đúng là yếu ớt quá mà, thế mà Tô Gia Hân lại sợ đến nỗi ngất đi luôn. Đúng là kỳ lạ.
“Gọi bác sĩ tới đây.” Hạ Ngôn ngoảnh đầu sang nói với người dưới của mình đang đứng ở ngoài cửa.
“Vâng ạ.”
Cố Tích Niên vẫn không hề hoảng sợ, Tô Gia Hân có ngất đi hay không thì cũng không liên quan gì đến cô hết, cô nhảy tới cái giường bên cạnh rồi ngồi xuống: “Anh đau lòng rồi hả?”
“Cô đúng là thích làm ra nhiều chuyện tốt quá nhỉ?”
“Anh quá khen rồi? Có một số chuyện tôi nghĩ không cần tôi phải nói lại nữa đâu nhỉ. Hạ Ngôn, những tổn thương mà các người gây ra cho tôi tôi sẽ đòi lại từng chút từng chút một.”
Hạ Ngôn nhìn Cố Tích Niên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô có năng lực gì chứ?”
“Tôi chẳng có năng lực gì cả. Tất nhiên tôi mong rằng Hạ Ngôn anh có thể nhìn thấy rõ ràng Cố Tích Niên tôi là loại người như thế nào. Anh muốn yêu người phụ nữ khác như thế nào không liên quan gì đến tôi hết. Chỉ cần đừng làm ảnh hưởng tới tôi là được. Hơn nữa, nếu như anh có thể chấp nhận việc ly hôn thì tôi đây còn vui hơn nữa.”
“Ly hôn ư? Hừ, cô đừng có hòng.”
“Anh… đã là lần thứ mấy rồi. Hạ Ngôn anh đã nói lần thứ mấy rồi. Mỗi một lần anh hiểu lầm tôi, anh đều sẽ khiến tôi thương tích đầy mình. Còn anh thì ngồi ở vị trí trên cao lạnh lùng nhìn xuống. Anh có từng nghĩ tới cảm giác của tôi không? Bây giờ tôi thật sự không thể chịu đựng được cuộc hôn nhân này nữa. Nếu anh đã yêu Tô Gia Hân như thế cớ gì anh cứ phải bám lấy tôi không buông như thế cơ chứ?”
Lúc này bác sĩ Trương và mấy bác sĩ ở bệnh viện được gọi tới đều đã tới cả rồi. Nhìn thấy cuộc chiến ở trong căn phòng, bác sĩ Trương bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhũn.
Cố Tích Niên nhảy từ trên giường xuống, cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương anh phải khám cho kỹ đấy, xem xem cô Tô đang nằm trên giường kia có phải là bị nhiễm bệnh lậu rồi hay không?” Nói xong Cố Tích Niên lấy viên thuốc Trương Tiểu Quy giúp cô tìm ra rồi ném thẳng vào mặt bác sĩ Trương.
Những bác sĩ khác đều không biết có chuyện gì đã xảy ra cả, người nào người nấy đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, im lặng không nói.
Chỉ có bác sĩ Trương là bị dọa sợ đến nỗi đổ mồ hôi hột thôi. Tất cả mọi chuyện đều được đưa ra ngoài ánh sáng rồi, không thể cứu vãn được nữa. Anh ta thở hổn hển quỳ xuống dưới đất rồi nói: “Không phải tôi có ý đó đâu, tôi chỉ làm việc theo sự ủy thác của người khác thôi.”
Cố Tích Niên cố tình nhìn Hạ Ngôn một cái rồi tiếp tục hỏi: “Ồ? Như thế cũng có nghĩa là mấy người thừa nhận tôi vốn không bị mắc bệnh lậu đúng không? Còn là nhận lệnh của người khác mà làm việc nữa, là ai xúi giục anh vậy?”
“Cô Cố, đúng là cô không bị bệnh lậu, tôi… tôi…” Bác sĩ Trương ấp a ấp úng.
Cố Tích Niên nheo mắt lại, cô tin rằng dù cho bác sĩ Trương không khai tên Tô Gia Hân ra thì tất cả mọi chuyện đều đã được rõ ràng rồi: “Có tổng giám đốc Hạ ở đây, bác sĩ Trương còn có điều gì khó nói nữa sao?
“Tôi… tôi… là… là… bị… cô… Tô…”
“Thôi được rồi.” Hạ Ngôn vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, anh nhìn về phía các bác sĩ đang đứng sau không biết chuyện gì nói: “Đưa cô Tô tới bệnh viện để chữa bệnh đi.”
“Vâng ạ.”
Bọn họ mang cáng cứu thương tới khiêng Tô Gia Hân bị ngất xỉu lên cáng rồi đưa đi.
Cố Tích Niên khẽ hừ một tiếng: “Hạ Ngôn, anh đúng là yêu thương Tô Gia Hân quá nhỉ. Thật đúng là đãi ngộ khác hẳn nhau nhỉ? Nhưng cũng rõ ràng quá rồi đấy.” Cố Tích Niên thật sự không cam lòng, cho dù cô không có tình yêu thế nhưng đối xử khác biệt một trời một vực như thế cũng khiến cho cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Nếu như cô không sao vậy tìm thời gian xuất viện đi.” Hạ Ngôn nói.
“Hừ, tất nhiên rồi, tất nhiên tôi sẽ tìm thời gian để đi rồi. Ở lại đây có cái gì tốt đâu, bị coi như phạm nhân không bằng ấy.” Trong lời nói của cô còn có cả sự oán giận không hề nhỏ nữa.
Bác sĩ Trương vẫn còn đang run rẩy bẩy quỳ dưới đất, Hạ Ngôn liếc nhìn anh ta.
“Tổng giám đốc Hạ, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Là do tôi nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện như vậy, tôi không hề có ý muốn hại cô Cố đâu, đây không phải là chủ ý của tôi.”
“Thôi được rồi, anh không cần phải nói nữa.” Hạ Ngôn cong môi cười nói: “Anh đứng dậy đi.”
“Tổng giám đốc Hạ, anh không trách tôi sao.”
“Mọi chuyện cũng đã qua rồi vậy thì không cần thiết phải truy cứu nữa. Anh đi theo người của tôi xuống làm một bản ghi âm đi.” Hạ Ngôn lịch sự nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!