Khi Tô Gia Hân nhắc đến đêm trên du thuyền, cho dù không nói thêm chi tiết nào nhưng cảm xúc trong mắt Hạ Ngôn thật sự đã dịu đi mấy phần.
“Anh đã hỏi bác sĩ rồi, mẩn đỏ trên người em ba bốn ngày nữa sẽ hoàn toàn biến mất. Trong thời gian này, em cứ dưỡng bệnh cho khoẻ!”
“Ừm, em biết rồi. Ngôn, cảm ơn anh đã tha thứ cho em.” Cô ta cười dịu dàng, thậm chí cảm động đến suýt chảy nước mắt. Thật là tốt quá, Ngôn thật sự tin lời cô ta. Cô ta không chỉ rũ sạch được trách nhiệm, còn đổ hết lên đầu Cố Tích Niên. Đúng là một công đôi việc, một mũi tên trúng hai con nhạn!
Hạ Ngôn không ở bệnh viện được bao lâu thì rời đi. Còn Tô Gia Hân vì mẩn đỏ trên người nên ở lại bệnh viện, cho dù về nhà tịnh dưỡng ba bốn ngày cũng có thể biến mất. Nhưng mà chữa ở bệnh viện thì có lẽ hai ngày là sẽ khoẻ lại, cô ta không muốn nhìn thấy đám mẩn đỏ ghê tởm trên người mình nữa!
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Khi Trương Tiểu Quy hưng phấn gọi điện thoại đến hỏi Tích Niên về thành quả thắng lợi cuối cùng, cô chỉ có thể cười nói: “Ừ, không sao nữa rồi.”
“Vậy à? Nếu thắng rồi thì sao cậu lại không vui thế?”
“Tiểu Quy, tớ...” Cô muốn nói ra việc mình đã mang thai, nhưng nghĩ lại vẫn thôi đi, tạm thời... Bỏ đi thôi.
“Sao thế?”
“Không có gì. Tiểu Quy, tớ buồn ngủ quá. Tớ đi ngủ đã nhé.”
“Ừ...” Trương Tiểu Quy cũng không suy nghĩ nhiều, cúp điện thoại ngay.
Cả đêm cô ngủ không yên giấc, cứ luôn ôm bụng mãi. Sinh mệnh nhỏ bất cẩn xuất hiện trong cuộc sống của cô khiến cô trở tay không kịp.
Bên tai cô vẫn còn văng vẳng lời nói của Hạ Ngôn, muốn để cô sinh con ra, nuôi lớn sau đó dìm chết. A ha ha... Hạ Ngôn, anh hận tôi như thế, cũng hận lây sinh mệnh vô tội này luôn sao?
Nếu đã như vậy thì sao tôi lại phải thành toàn cho anh? Đứa bé này đến bố nó tôi cũng không biết, thì làm sao có thể sinh ra đây?
Tôi sẽ không cho anh được như ý muốn. Đứa bé này, tôi nhất định sẽ phá nó.
Lúc này, lòng cô đã kiên quyết một điều, dù cái thai này khiến cô hổ thẹn với Hạ Ngôn, nhưng... Cô cũng không thể nào ngăn được chuyện này, hơn nữa còn xảy ra trước khi cưới. Là Hạ Ngôn đòi cưới cô. Cô thấy xấu hổ, nhưng về tình về lý thì đều không sai!
Hôm sau, cô đến khoa Phụ sản của bệnh viện từ sáng sớm với tâm trạng kiên quyết và đầy phức tạp.
Người qua kẻ lại nơi này hầu hết là phụ nữ, còn có những phụ nữ mang thai. Còn cả những người đàn ông đi cùng mẹ bầu, cô ngồi lẻ loi trên ghế ở khoa Phụ sản.
Đợi một lúc lâu sau, bác sĩ cầm một tờ đơn đi ra: “Cô Cố, cô chắc chắn muốn phá thai sao?”
“Phải.” Cô gật đầu.
“Bố đứa bé đâu? Muốn phá thai thì tốt nhất nên đến cùng bố của đứa bé.” Bác sĩ hỏi.
Bệnh viện này rất lớn, Tích Niên vẫn luôn ở khoa Nội trú, còn khoa Phụ sản ở rất xa nơi đó. Cho dù Hạ Ngôn đã đến đây nhiều lần, lần nào cũng khiến cho bệnh viện rộn ràng. Nhưng cũng không phải bác sĩ nào cũng đều đã gặp cô, biết cô. Cũng không phải bác sĩ nào cũng biết cô chính là mợ Hạ tiếng tăm lẫy lừng.
Cô trả lời: “Đứa bé này không có bố.”
“À... Thì ra là vậy. Cô có chắn chắn muốn bỏ con không? Phá rồi thì không thể hối hận đâu.” Bác sĩ hỏi thêm lần nữa.
“Vâng, tôi chắc chắn.”
“Được, cô ký tên đi! Qua đó nộp tiền rồi quay lại đây, lát nữa sẽ phẫu thuật cho cô!” Bác sĩ đưa một tờ đơn cho Tích Niên.
Cô nhìn tờ đơn rồi ký tên, cầm đơn đi đến quầy nộp tiền. Khi đi qua một dãy hành lang dài, ánh mắt cô bất chợt bị một phòng bệnh thu hút.
Đó là một cô gái nằm trên giường, dùng len đan một thứ nho nhỏ.
“Oa oa oa...” Đứa bé nằm cạnh đó bất chợt oà khóc.
Cô gái vội vàng buông len xuống, bế đứa bé lên, khẽ khàng đung đưa dỗ dành, chỉ chốc lát, tiếng khóc của trẻ con đã ngừng lại.
Cảnh tượng thật ấm áp, mẹ con thật ngọt ngào...
Nhìn qua thật hạnh phúc hài hoà. Khiến cho người ta không khỏi khát khao! Chỉ là một người qua đường đứng nhìn thôi mà tim cô cũng thấy vui sướng.
Cô đánh mắt nhìn những thai phụ thỉnh thoảng đi trên hành lang. Bụng ai nấy đều đã to, trên mặt các cô ấy luôn nở nụ cười đầy mong đợi.
Chỉ có mỗi mình cô là cô đơn!
Cố Tích Niên đứng bên ngoài nhìn thật lâu, mãi mới bước chân đi đến quầy. Cô nhìn thấy chiếc bảng phòng em bé được treo ở chỗ ngoặt hành lang, cô không biết mình bị cái gì điều khiển nữa, như có quỷ thần sai khiến mà đi về phía phòng em bé.
Qua tấm kính, cô nhìn thấy rất nhiều em bé. Có đứa nằm trên giường, có đứa thì ở trong lồng giữ nhiệt, đứa nào cũng ngủ rất say.
Đúng là nhỏ thật. Cơ thể tụi nó đều rất nhỏ, chỉ nhìn thôi đã thấy da thịt mềm mại khiến người ta muốn cắn một cái. Tụi nhỏ đều thật đáng yêu.
Cô đứng ngoài cửa kính, cảm nhận sinh mệnh...!
Đây là những sinh mệnh mới sinh.
“Cô ơi, cô đứng ở đây làm gì thế? Có phải là cần giúp đỡ không?” Y tá nghi ngờ nhìn Tích Niên.
Cô hoảng hốt vội vàng xua tay: “Không có, tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Dứt lời, cô quay đầu chạy đi, thẳng đến quầy thanh toán nộp tiền.
Thời gian đợi rất dài. Cô kìm chế không cho đầu óc mình nghĩ đến những hình ảnh dư thừa. Không lâu nữa sẽ kết thúc, sắp kết thúc rồi!
Phòng phẫu thuật.
Cô nằm trên giường phẫu thuật, bác sĩ vừa đeo găng tay vừa nói: “Sẽ xong nhanh thôi! Nếu đau thì cứ nói, cố gắng một chút.”
Tích Niên gật đầu, đôi tay cô đan chặt vào nhau. Cô nhắm mắt lại, chỉ một lát thôi thì cô có thể giải thoát cho đứa bé kia rồi.
Giết chết sinh mệnh trong cơ thể mình. Con ơi... xin lỗi con.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!