Tuy nhiên, Quách Nguyệt Hoa ở một bên không cảm thấy an tâm chút nào, ngược lại còn đá thêm vài phát nữa.
Thậm chí còn muốn lấy cái ly sứ
trên bàn đập Mộ An An.
Ngay lúc đang cầm cái ly sứ đưa lên thì Giang Trấn vội bước tới túm lấy cổ tay Quách Nguyệt Hoa.
Giang Trấn còn chưa nói gì thì Quách Nguyệt Hoa rất kích động hỏi: “Sao thế, bây giờ ông thương xót nó sao? Giang Trấn tôi nói cho ông biết, ông đừng quên là con tiện nhân này đã hại Giang Cầm và Giang Phong của tôi thành ra như thế nào! Bây giờ ỏng muốn bảo vệ nó đúng không?”
Quách Nguyệt Hoa chất vấn, giật tay ra khỏi Giang Trấn: “Được, ông bảo vệ nó đi. Dù sao thì bây giờ Giang Phong cũng không theo sai người, người đó vừa có thế lực vừa có năng lực, cùng lắm là chúng tôi tạo thêm một doanh nghiệp dược phẩm Quách gia thôi, còn ông thì một chút dính líu cũng không có.”
Giang Trấn vừa nghe những lời này thì lập tức trừng mắt: “Nguyệt Hoa, những lời này của bà là sao! Chúng ta là một thể mà, chúng ta luôn luôn ở bên cạnh nhau!”
“Vậy bây giờ ông còn cảm thấy đứa con gái này ngốc nghếch, đáng yêu nữa không? Nó chỉ lấy ỏng ra làm trò đùa thôi, bao gồm cả buổi họp báo xin lỗi của Giang Cầm thừa nhận bệnh thần kinh, ông nhìn xem bây giờ Giang cầm rốt cuộc thành bộ dạng gì!”
Nói đến cùng, dường như Quách Nguyệt Hoa đã điên cuồng hơn: “Mấy ngày trước tôi có đi thăm Giang cầm, bây giờ thần trí của nó không minh mẫn nữa, mỗi ngày đều bị người ta hành hạ, đây là những chuyện mà đứa con gái ngoan ngoãn, nghe lời của ông làm đấy!”
Quách Nguyệt Hoa nói xong, quá tức giận mà lấy ly đập vào người Mộ An An.
Đập vào trước vai Mộ An An thì cái ly nảy lên, rơi xuống và vỡ vụn thành từng mảnh.
Một mảnh ly vỡ đã cứa thẳng vào tay Mộ An An.
Trong chốc lát thì máu chảy ra.
Không nhiều, vết cắt không sâu nhưng dòng máu đỏ tươi đó đặc biệt sặc sỡ.
Giang Trấn ờ một bên nhìn thấy,
vội kéo Quách Nguyệt Hoa ra, lần này nói rõ: “Đây không phải tôi bảo vệ nhưng bà quên mục đích quan trọng của chúng ta bây giờ rồi sao?”
Giang Trấn nói xong, Quách Nguyệt Hoa dần bình tĩnh lại.
Quách Nguyệt Hoa lập tức chỉnh đốn lại vẻ ngoài của mình.
Bất kể là thời khắc nào thì bà ta cũng tuyệt đối không quên sự cao quý của bản thân.
Đồng thời, Quách Nguyệt Hoa còn nhìn người bên kia ra lệnh:
“Đưa nó lên giường đi, cởi áo khoác ra.”
Người đó y vậy mà làm.
Nhưng khi người đó đang cởi áo khoác Mộ An An ra thì phát hiện trên áo khoác có dính chút máu, sau lưng Mộ An An cũng toàn là máu.
Giang Trấn kinh hãi, lập tức đẩy người đang cởi bỏ áo khoác của Mộ An An ra: “Nó thế nào rồi?”
Tránh ra!”
Quách Nguyệt Hoa măng một
câu, cho người chuẩn bị một thau nước, Quách Nguyệt Hoa trực tiếp đổ lên lưng Mộ An An.
Mộ An An đang hỏn mê thi bị nước lạnh làm cho tỉnh.
Cô chỉ cảm thấy vết thương trên lưng rất buốt và đau, xung quanh dường như có giọng nói của Quách Nguyệt Hoa, nhưng cô không thể phân biệt được.
Đôi mắt đặc biệt nặng trĩu!
“Sao lại như vậy!”
Trong lúc hỗn loạn, Mộ An An
hình như nghe thấy tiếng la hét của Quách Nguyệt Hoa rồi nghe thấy tiếng bạt tai: “Tôi bảo mấy người đem người qua đây, mấy người lại làm nó bị thương tới mức như vậy!”
Mộ An An cố gắng cử động tay nhưng lại cảm thấy toàn thân nặng trịch, không dùng sức được.
Toàn thân cô dường như rụng rời.
Miệng vết thương sau lưng đau đến kích thích cô phải giữ lại một chút lí trí.
Cô vốn dĩ muốn giãy giụa nhưng cô phán đoán tình hình nhanh nhất có thể và từ bỏ vùng vẫy, như thề cô đang trong tình trạng hoàn toàn hôn mê, lắng nghe những chuyển động xung quanh mình.
“Hai vết thương này đã phá hỏng hình xăm rồi, chúng ta muốn gì, gì cũng không nhìn được! Đây là manh mối duy nhất liên quan đến thuốc thông minh mà năm đó Mộ Thanh đã đề lại!” – Quách Nguyệt Hoa nói với giọng điệu rất giận dữ.