“Mộ An An trước giờ không bao giờ mất liên lạc với ta.” – Anh đột nhiên nói.
Vu Nhã sửng sốt một lúc, có chút
bối rối.
Vào lúc nhìn thấy Tông Chính Ngự, cứ cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu tất cả các lớp ngụy trang.
Nhưng có vẻ là không.
Xem ra từ những video của ông chủ thì mối quan hệ giữa Mộ An An và Tông Chính Ngự không phải là tình yêu, mà nhiều nhất chỉ là sự qua lại giữa những người thân thiết.
Tuyệt đối không thể phát hiện ra được gì!
Sau đó, Vu Nhã cảm động nói: “May mà Thất gia đến.”
“Thất gia, cháu muốn được ôm!”
Cô giống Mộ An An khi nũng nịu với Tông Chính Ngự trong cuộc gọi video, ánh mắt uất ức và vô
tội nhìn Tông Chính Ngự như đang cầu một sự an ủi.
“An An.” – Thất gia không ôm mà chỉ nói một tiếng.
Vu Nhã càng tỏ ra ấm ức hơn.
Đôi mắt của Mộ An An trước giờ luôn khiến Thất gia không kiềm được.
Chỉ cần ấm ức một chút, bất cứ yêu cầu gì cũng có thể đáp ứng.
“Ta nuôi cháu 8 năm rồi.” – Tông Chính Ngự nói rồi xoa mặt cô.
“8 năm trước, ta đưa cháu về Ngự Viên Loan liền hứa với cháu.” – Anh hạ giọng nói: “Sẽ bảo vệ cháu.”
Vu Nhã có chút sửng sốt nhìn Tông Chính Ngự.
Cô có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm thấy những lời này của Tông Chính Ngự rất có hàm ý.
Nhưng lại cảm thấy chỉ là một lời an ủi mà thôi.
Lúc này, Tông Chính Ngự ôm cô vào lòng và xoa đầu: “Nghỉ ngơi
cho tốt, không cần lo gì hết.”
Chì là một cái ôm nhưng Vu Nhã lại buông ra.
Vu Nhã gật đầu, không dám nói
gì-
Người đàn ông này rất khó đoán, vả lại ánh mắt lại rất hung hăng.
Vu Nhã lo lắng nói không nên lời vì có thể sẽ bị phát hiện, vì vậy cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ cho lộ trình tiếp theo.
Đã đến ngự hoa viên, đội ngũ điều trị của Cố Thư Khanh đã đợi
sẵn.
Vu Nhã vừa xuống xe thì lập tức được đưa đi kiểm tra.
“Đưa đến phòng khách lầu 3.” Tông Chính Ngự đột nhiên nói một câu.
Cố Thư Khanh quay đầu, không hiểu cho lắm.
Tông Chính Ngự chỉ lạnh lùng nói: “Hai ngày này, bên phòng ngủ đang sửa chữa lại, hơi mùi một chút nên tạm ở trên lầu 3 đi.”
Nói xong, chỉ xoa đầu Mộ An An
rôi vào phòng sách.
Thất gia vừa đi, cố Thư Khanh đến gần Vu Nhã: “Chuyện gì vậy, cô làm gì khiến Thất gia không
vui à? Cô và Tóc Xoăn…làm
chuyện gì rồi hả?”
“Làm gì có, tôi đã làm gì chứ?”
Vu Nhã có vẻ bối rối.
Cố Thư Khanh lập tức nói: “Thất gia nhà cô là người có tính chiếm hữu, cô chắc chắn là không nắm tay hay khoác vai gì với Tóc Xoăn không?”
Vu Nhã sững sờ: “Chân tôi bị thương nên Tóc Xoăn cõng tôi đi thôi.”
Cố Thư Khanh bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!