Tiểu Cửu ấm ức: “Em chỉ nói thêm hai câu, Thất ca cùa em phiền chết đi được. Chị An, ở đây có chị nên anh ấy mới qua cứu người, nếu chì có mình em thì
chắc chắn anh ấy sẽ để em tự sinh tự diệt, cứu em lại còn thấy phí thời gian đấy chứ.” – Tiểu Cửu càng nói càng ấm ức.
Mộ An An dở khóc dở cười, xoa mặt Tiểu Cửu: “Nhìn xem, Tiểu Cửu của chúng ta lại ấm ức rồi.”
“Còn không phải sao, Thất ca em rất bạo chúa, anh ấy….”
“Không được nói xấu Thất gia của chị!” – Mộ An An xoa mặt Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thét lên: “Chị An, chị trọng sắc khinh bạn, chị không
thể như vậy được!”
“Từ ngày đầu quen biết chị đã nói với em rồi, trọng sắc khinh bạn là phong cách của chị, em nên làm quen đi!”
Tiểu Cửu không nói gì, chỉ mở to hai mắt vừa thê thảm vừa ấm ức như một con búp bê bị người ta vứt bỏ.
Mộ An An thấy xót xa vậy nên càng dùng sức mà xoa mặt Tiểu Cửu.
Gần ngã ba Giang Thành và thành phố c có một khách sạn ở tầng thượng.
La Sâm đứng trước một màn hình lớn. Màn hình được chia thành 7 hoặc 8 khối là bãi đất trống bỏ hoang ở biên giới phía nam Giang Thành, trên đó có rất nhiều nhà xưởng cũ nát không thể tháo dỡ.
Bác sĩ Cố đứng sau La Sâm cũng nhìn chằm chằm vào màn hình và nói: “Tôi vừa nhận được tin nhắn từ Tống Đình, tiểu thư An An và Tiểu Cửu đều đang đeo một loại vòng taỵ và người đứng
sau họ sẽ theo dõi, một khi có hành vi trốn thoát hoặc không nghe lời thì vòng tay sẽ siết chặt hơn và có thể cắt đứt tứ chi.” -Bác sĩ Cố nghiêm nghị nói.
Tìm đến nơi rồi nhưng chiếc vòng này lại là trở ngại lớn nhất.
La Sâm không trả lời, bác sĩ cố hỏi thêm một câu: “Thất gia đâu?”
Vừa hỏi xong thì La Sâm thu ánh mắt lại, nhìn bác sĩ cố và lắc đầu.
“Sau khi Thất gia vào trong thi mất liên lạc.”
La Sâm nghiêm túc.
Nói cho cùng thì cũng là ông chủ, thân phận tôn quý.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!