Tông Chính Ngự không đếm xỉa, chỉ lo chỉnh lại tóc cho Mộ An An.
Mộ An An quay đầu nhìn Hoắc Phong.
Nhìn thoáng qua cũng biết diễn xuất của người này kém thật.
Mộ An An thậm chí có thể đoán được người đứng sau là Mộ Tài Tiệp, nhưng địa bàn nảy là của Hoắc Phong, Hoắc Phong biết Thất gia đã tìm thấy chỗ này, vì vậy để giữ mạng nên mới cố ý cho Quách Nguyệt Hoa ba người vào xử lý Mộ An An trước.
Nếu to gan suy đoán một chút thì Hoắc Phong thậm chí còn muốn dùng tay Quách Nguyệt Hoa để đối phó Mộ An An, đồng thời tiêu huỷ thi thể.
Cuối cùng thì cho dù Mộ An An có chết hay không cũng đều do lỗi của Quách Nguyệt Hoa, không liên quan gì đến hắn cả.
Những suy đoán này trong lòng Mộ An An
hoàn toàn đúng với cách nghĩ của Hoắc Phong.
Hoắc Phong lúc này cũng đang chăm chỉ diễn xuất: “Thất gia, mấy năm nay tôi dùng địa bàn này để xử lý một số chuyện, tôi nghe nói có một tuyển thủ a mới đến đánh tốt vô cùng, nhưng tôi thực sự không biết là tiều thư An An đây, nếu tôi biết thì nhất định lập tức thông báo ngài. Thất gia, là do tôi hồ đồ, tôi tình nguyện bồi thường tất cả cho tiểu thư An An!” – Hoắc Phong nói câu cuối vô cùng lớn tiếng.
Tông Chính Ngự vẫn luôn chỉnh trang lại tóc cho Mộ An An, ánh mắt liếc qua Hoắc Phong.
“Bồi thường tất cả?” – Tông Chính Ngự lặp lại lời nói của Giang Phong.
“Vâng, tôi đồng ỷ..”
“Cái mạng hèn của ông dền nổi sao?” -Thất gia hỏi ngược lại.
Giọng nói vô cùng trầm.
Hoắc Phong run rầy, run đến mửc quỳ xuống đát, tim đập loạn xạ.
Hắn không bao giờ nghĩ đến người đàn ông đứng trên mây này lại đến đây vì Mộ An An.
Hoắc Phong đột nhiên có chút hận Mộ Tài Tiệp.
Là do Mộ Tài Tiệp sắp xếp mọi việc ả đây, để lại tàn cuộc này cho ông ta thu dọn.
Đống hỗn độn này không ngán đường mả lả người đàn ông trước mặt ông ta mới là nguồn gốc thực sự của nỗi sự hãi.
“Không phải rất thích đánh quyền sao?” -Tông Chính Ngự đột nhiên nói một câu, rồi đặt cằm lên vai Mộ An An.
Nói là dựa chứ thực ra lả chưa đụng vào.
Cả người cô đều là vết thương, Tông Chính Ngự không dám đụng vào.
Nhưng Hoắc Phong lại ngạc nhiên trước câu hòi của Tông Chính Ngự, hắn nhìn
chằm chằm vào Thất gia.
Tông Chính Ngự nhếch miệng lên: “Ta rất thích xem đánh quyền.”
Hoắc Phong vẫn không hiểu ý của Thắt gia nhưng sau gáy lại ớn lạnh.
10 phút sau.
Giải đấu hạng kim cương bắt đầu.
Khán giả tụ tập rất đông.
Cho dù trận đấu bắt đầu khi nào đi nữa thì mãi mãi cũng sẽ không thiếu những khán giả phấn khích như vậy,
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!