Không bao giờ lãng phí thời gian đề tra tấn người khác, nhưng lần này Tông Chính Ngự lại tra tấn một người bằng những cách thức cực kỳ đen tối, rõ ràng là Thất gia vô cùng tức giận.
Thực sự muốn Giang Phong và Quách Nguyệt Hoa trả lại từng tấc da thịt cho Mộ An An gấp trăm nghìn lần.
Trên sàn đáu quyền anh, Giang Phong bị đánh hết lần này đến lần khác, hắn cảm thấy từng cơn đau rõ mồn một trong nội tạng của mình, không thể chịu đựng được nữa.
Trong cảnh cuối cùng, người đàn ông trọc đầu bị tra tấn đến khóc oà lên.
Giang Phong lúc này đã phát điên. Hắn bị đểm và lật người trên lan can, khi nhìn lên thi hắn thấy Mộ An An vả Tông Chính Ngự đang đứng phía sau.
Giang Phong điên cuồng chỉ tay vào Mộ An An: “Cô có bản lĩnh thì lên đây, chúng ta một chọi một, Mộ An An! Cô chỉ có thể dùng hành vi dê hèn và bẩn thỉu như vậy!
Tôi nói cho cô biết, ông chủ của tôi không phải người tầm thường, tuyệt đối sẽ không tha cho các người, nhất định sẽ đối phó các người, nhắt định sẽ..Ị”
Giang Phong còn chưa nói xong thì bị đối thủ đằng sau kéo đi, lại còn bị đánh đập rất thô bạo.
Trên võ đài khóc la, thống khổ. Dưới võ đài hò hét điên cuồng.
Đảy là một nơi cực kỳ điên rồ.
Mộ An An không muốn tiếp tục xem, Tiểu Cửu cũng nấp sau lưng.
Cảnh tượng nhìn thấy ngày hôm nay khiến ám ảnh trong lòng cô quá lớn, lại lén nhìn Thất gia một cái.
Vốn cảm thấy người này rất đáng sợ nhưng bây giờ lại càng đảng sợ hơn.
Tiểu Cửu lén di chuyển bước chân của mình để cách xa Thất gia và xi Mộ An An.
Mộ An An không muốn tiếp tục xem nên kéo tay Thất gia: “Thất gia, chủng ta về nhà đi, cháu mệt rồi?”
“Được thỏi.” – Dung túng không chút do dự.
Anh đưa tay chỉnh lại tóc cho cô gái đó.
Nhưng khi Tông Chính Ngự đưa Mộ An An quay người qua, cánh cửa phía sau đột nhiên có người mở ra, Giang Trấn đổ mồ hôi nhễ nhại bước vào.
Thoạt nhìn thì thấy Giang Phong bị đánh đập dã man trên võ đài, sau đỏ mới nhìn thấy Mộ An An: uAn An…’’
“Tránh ra.” – Thất gia không có nhẫn nại.
Giang Trấn vô thức lùi qua một bên nhưng vừa đúng lúc thấy bác sĩ cố đang động thủ với Quách Nguyệt Hoa, tay của Quách Nguyệt Hoa đã chạm tới khuỷu tay.
Giang Trấn trợn to mắt, bịt miệng rồi quay người nôn ra.
Tông Chính Ngự mặc kệ, bước ra ngoài với Mộ An An.
Tuy nhiên….
Chỉ cách dó hai ba bước, Giang Trấn từ phía sau đột nhiên hét lên: “Đợi, đợị chút.”
Giang Trấn đuổi theo Mộ An An: “An An, ba muốn nói chuyện với con có được không?”
Vì sợ hãi người đàn ông bên cạnh Mộ An An nên giọng nói của Giang Trấn cũng run rẩy.
Vừa nói xong, Tông Chính Ngự liếc mắt qua: “Không được.”
Nói xong liền đưa Mộ An An rời khỏi.
Giang Trấn không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, hắn vội hét lên: “An An, ba thực sự rất muốn nói chuyện với con! Từ lúc con về cho đến nay, cha con chúng ta chưa từng nghiêm túc nói chuyện bao giờ,
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!