“Đừng cử động.”
“Chú thả cháu xuống đi, cháu thà chết, cháu….”
“Im miệng.”
“Tông Chính Ngự.”
“Ta sẽ không để cháu có chuyện. Ta sẽ luôn để cháu ở bên cạnh ta, thiếu một ngày, một tháng hay một năm cũng không được!” – Tông Chính Ngự kiên định nói.
Khi viên đạn thứ hai được bắn ra, bên dưới lầu lại náo động.
La Sâm đem người đến bao vảy bốn phương tám hưởng. Nhưng một tiếng hét bất ngờ phát ra từ căn phòng. Sau đó, tấm kính cửa sổ trên căn phòng rơi xuống, có một người ngã từ trong đó ra.
Trên mảnh kính vỡ đó, Tống Đình đứng ở lầu hai đồng thời làm một tư thế về phía
Tông Chính Ngự.
La Sâm đem người lên tầng hai, nắm chặt lấy Giang Trấn.
Mộ An An được kéo lên.
Suy luận hồi lâu khiến đầu óc có chút hỗn độn, nhưng lúc này Mộ An An đang nghĩ về Tông Chính Ngự.
Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, lao vào vòng tay của Tông Chính Ngự: “Thất gia, chú sao rồi, vết thương có đau không, sao lại chảy nhiều máu thế nảy?”
Tay cô không dám động vào vai Thất gia, cả người đều run lẩy bẩy còn khóc oà lên:
“Sao chú lại ngốc như vậy, sao chú lạỉ.
huhu!”
Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password!