Đập vào măt là một đôi dép láo.
Từ từ nhìn lên thì đó là một đôi chân dài đuọce bao bọc trong ống quần, áo trắng buông thõng….
Đi về trước liền thấy đường viền cổ của chiếc áo trắng này tương đối lớn, xương quai xanh của người đàn ông này như một nghệ thuật, rát hoàn mỹ.
Khiến người ta chảy nước miếng.
Mộ An An nuốt nước bọt.
Quay đầu lại liền thấy người đàn ông này nhìn cô một cách vô cảm.
Mộ An An nhìn vài giây rồi gượng cười: ‘Thất gia, thật trùng hợp.”
“Nghĩ kỹ chưa?” – Thất gia nhướn mày, hỏi một câu.
Mộ An An bối rối: “Cái gì?”
“Không phải là đang nghĩ đi đường nào lên để doạ người ta hay sao?” – Người đàn
ông cúi người nói, khoé miệng hiện lên một nụ cười đáng sợ.
“Muốn không? Nghĩ kỹ rồi thì ta quay về, hửm?”
Mộ An An lủi lại một bước.
Người đàn ông này có chút đáng sợ.
Bình thường lạnh lùng, nhìn tiết chế có chút không tự chủ được.
Hôm nay không biết tại sao Mộ An An nhìn người đàn ông này lại luôn cảm thấy ánh mắt tràn ngập sự ấm áp, khi cười lên khiến tim người ta không chịu nổi.
Chú ấy là làm sao thế.
Mộ An An lặng lẽ lùi vài bước rồi cười: “Hehe, Thất gia đang nói gì vậy? Cháu, sao cháu lại vô vị như vậy được.”
Nói xong lại lùi về sau.
Tuy nhiên ngay khi Mộ An An nói điều này, nụ cười trên khuôn mặt Thất gia trở nên
sâu sắc hơn nhiều: “Từ lúc cháu 12, 13 tuổi đã chơi trò này rồi, chơ! tớl lúc lớn cháu cũng không chê nó nhàm chán.”
Vừa dứt lời, gương mặt Mộ An An lại đỏ ửng lên: “Thất gia, cháu không giống chú đâu, đúng là người già mà.” – Mộ An An bất mãn nói, phồng má như một con cá nóc.
Tông Chính Ngự lắc đầu cười, tiến lên một bước ôm láy eo của Mộ An An và bế lên.
Đó là kiểu bế một đứa trẻ, Mộ An An nằm thẳng trên vai anh.
“Thắt gia, chú thả cháu xuống.chú, chú
bị thương mà.” – Mộ An An giãy giụa.
“Đừng động đậy.” – Người đàn ông lại không cỏ ỷ định thả cô xuống, ôm láy cô bế vào phòng.
Cánh cửa vốn được đóng lại rồi nhưng anh đã đá nhẹ nó ra.
Sau khi đến giường, Tông Chính Ngự đặt Mộ An An xuống rất nhẹ nhảng.
Đẻ Mộ An An ngồi vững trên giường, sau đó anh ngồi xổm xuống: “Vết thương còn đau không?”
Mộ An An ngập ngừng.
Thất gia không nói, cô cũng không nhớ là mình bị thương.
Vừa nói thì liền cảm thấy sau lưng hơi rát.
Vài ngày trước cảm thấy ngực có chút khó chịu, nhưng rồi lại không có gì, hai nhát dao sau lưng lại đặc biệt dữ dội.
Nhưng cho dù là đau, Mộ An An vẫn lắc đầu: “Một chút cũng không đau.”
Cô đưa tay đặt lên vai Thất gia: “Chú đau không?”
Đối với Tông Chính Ngự mà nói thì vết thương trên vai không là gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!