Mộ An An cau mày.
Bác sĩ CỐ tiếp tục nói: “Cô trưởc giờ chưa từng né tránh cảm xúc cùa minh, ngoại trữ bộc lộ cảm xúc trước mặt Thất gia thi trước mặt những ngưởi khác, cô luôn che giấu cảm xúc của mình, luôn chĩ là một đứa bé mãi mãi ỷ ỉạí vào trưởng bối như Thất gia. Nhưng chuyện tình yêu thì dù cô có kín miệng cở nào thi ánh mắt cũng không thề
giấu được. Thích một người, hận là không thể cho cả thế giới biết được. Cho dù là một tình yêu mập mờ thì bàn thân củng sẽ đẻ lộ ra một chút manh mối.”
Mộ An An nghe bác sĩ cố nỏi vậy, cô liền mở miệng, cố gắng nói nhưng không biết nên nói gi.
Bác sĩ Cố lại nói: “Huống hồ, người cô thích rất chu đáo và tì mì, từ nhỏ lại được
Tông Chính thi thật Khỏ có gl che gỉẩu dược người dân ông này.”
“Vậy ý của anh là….” Mộ An An nhẹ
giọng, lổng ngực cô dang rung động.
Mẩt một lủc lâu sau mởi đật ra câu hỏi cuối củng: “Tôi tự cho rằng che giấu tình cảm là tốt, thực ra trước giở chưa từng nẻ tránh được ánh mắt cùa người đàn ông này. Bao gồm làn đỏ, Thắt gia phát bệnh, tự tôi cho rằng sắp xếp không chê vào đâu dược, để Tống Đình gánh hoạ này nhưng Thất gia….vẫn biét?”
Khi Mộ An An nồt ra cftu này, đa đàu cô chủl tồ dai Nểu như vậy thl khoáng thời gian mà minh che giáu chuyện đỏ..
Hoặc lá do tôi nghĩ nhièu. Liên quan đển chuyện chửng đau đàu mà cô vản luôn che giáu rát tổt.H Bác sĩ cổ cắt ngang suy nghĩ của Mộ An An.
Mộ An An không nối gì, nhưng quay sang ngồi trên giường.Ảnh mẳt liếc qua, vừa hay nhìn thấy chiếc tù ờ đầu giường cỏ một gỏi hảng.
Mộ An An đưa tay iấy ôm vào lòng: “Cho dù thứ mà tôi thích, anh ấy cỏ biết hay không. Cũng bất kể là ông ẩy có đồng ý hay không, nhưng tôi nhất định sẽ đưa anh ấy đi gặp mẹ.”
Giọng nói của Mộ An An ấm áp, khoẻ miệng có một vòng cung.
Trước đây không dám đi gặp Mộ Thanh, Mộ An An cảm thấy có lỗi và thây mình không có tư cách. Nhưng bây giờ cô dã dám đi, mà còn đưa người đàn ông cô yêu nhất đi cùng.
nhận được gól hảng nảy sỗ mở nồ ra không ngở tà đẻn bôy gtở văn còn déđở ”
Bác sĩ cố đột nhlôn hói một câu rồi nổi tiẻp, ánh mắt nhin chàm chằm vào gối hảng mà Mộ An An cẩm trèn tay.
“Lúc đó cảm tháy khỏng đúng thởi điẻm, nhựng bây giờ vừa đúng lúc. Trong đày chắc hắn cổ bí mật không thề nỏi ra.” Mộ An An nói xong, ngảng đầu nhìn bác sĩ cố rồi nhướn mày.
“Bí mật? Gói hàng này không phải mười năm trước mẹ cô để lại cho cô sao? Bỉ mặt nào có thể kéo dải tận mười năm?” Trong đó bác sĩ Cố không hiểu, ánh mắt nhìn vào gói hàng.
“Không biết. Nhưng tối biết bí mật này mẹ tôi đã giấu rất rất lảu rồi.” Mộ An An lắc dầu.
Nhắc đến bí mật, Mộ An An rất tự nhiên nói về một số chuyện khi còn nhỏ.
Cô nói: “Mẹ rất thương tôi, khi nhò món gì tốt nhất đều cho tôi, nhưng có lủc tôi thây rất kỳ lạ ví dụ như bà ấy luôn nhìn chằm chằm vào đôi mẳt cô, sau đó mảt bà ây lại đỏ hoe rồi nhìn tôi khóc.” Bác sĩ cố ngập ngừng. .
Mộ An An khồng chủ ỷ đển, tlép tgc nồr “Khi đỏ tôi còn nhỏ. chí là mẩl tỏi không đưac tổl vậy nôn mẹ lo làng cho dôi môt tôi mổi khức như vậy. Sau này dần dần trường thành, mới cỏ hổi ửc vè chuyện này, phát hiện ra hoàn toàn không phái như vậy.”
uSao nói vậy?” Bác sĩ cổ nhln chằm chẳm Mộ An An.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!