Mộ An An nhìn Tiểu Cửu, cũng đù thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt Tiẻu Cửu.
Cô nói: “Đây chính lả được yêu thương, cho dù bọn chị có ờ cùng nhay hay không thì chị vẫn tự tin rằng anh ấy sẽ mãi đối tốt với chị.”
Mộ An An sụt sịt, lau nước mắt.
Vậy nên, vội gì chứ?
Dù sao vẫn luôn ở cạnh người đàn ông này.
Tiểu Cửu ngẩn ngơ nhìn Mộ An An, trong ánh mắt đẩy sự ngưỡng mộ, cô nằm xuông chân Mộ An An rồi co chân lại.
ChỊ An, em thật sự ngưởng mộ chị sao chị cở thẻ hạnh phúc như thể. Cửu Cưũ thật muốn được hạnh phủc, cũng muổn được yẻu thương.** – Tiéu Cừu nói lởn tiêng, khuôn mặt áp sảt vảo đú) Mộ An An.
“Không phải em được yêu thương, chiều chuộng mả lớn lên sao? Các anh trai của em bao gồm cà ba mẹ đều thương em má.” – Mộ An An xoa đầu Tiéu Cửu.
Mộ An An không nói, Tiẻu Cừu còn đẳm chim trong sự ngưỡng mộ.
Vừa nói tới đây, Tiểu Cửu lặp tửc bật đậy: “Thương chỗ nào? Bọn họ hận không thề để em khóc lóc thảm thiết! Chị An, chị không biết khi em còn nhỏ, mấy người anh đó của em đều thích vây quanh em rồi giành dồ chơi, véo mặt em để em khóc, sau đó lại biểu diễn như trong gánh xiêc vậy, bao vây nhìn em khóc, chị nói cỏ người anh náo như thế không?”
Tiểu Cửu nói về việc đau khổ mình từng trải qua rồi than một cách uất ức: “Lục ca
lói với em vì em là con út trong nhà, dõi lắt lại to nên thấy lạ, muốn xem thử nước lắt khóc ra từ đôi mắt to ấy có khác biệt gì D với người thường không.”
“Em ??? Chị Iháy qua anh trai như thẻ chưa? Đây gọi là yêu thương, chiều chuộng ả? – Tiểu Cứu nghiêng đầu, khuôn mặt hiện lên dầu chấm hòi.
Đốr diện với câu chắt vấn ki lạ như vậy, về lí trí thì Mộ An An nên trả lởi Tiếu Cừu
nhưng vè tâm trạng…cô thực sự không
nhịn dược cưởi.
Mộ An An bặt cười, vỗ vai Tiểu Cừu: “Chị xin lỗi, am lám chj buồn cưởi quá, sau khi
cười xong sẽ an ủi em, hahahahaha..để
chj cười hai phút thôi.”
Mộ An An đè vai Tiểu Cửu, cúi đầu và cười không ngớt.
Chủ yếu là câu nói đó của Lục ca của Tiểu Cửu buồn cười quá: Muốn xem nước mắt từ đôi mắt to đó khóc ra so với người thường có gì khác không.
“Hahahahahaha.” – Mộ An An cười không ngừng.
Đẻ Tiểu Cửu với khuôn mặt buồn bã, lời nhắc nhở rất thích hợp: “Chị An, chị nói cười hai phút thôi, bây giờ đã là ba phút rồi.”
À
Xin lỗi em, thôm phút nữa hahahahahaha.”
Tiều Cửu:….
Tiều Cửu: “Chị An, chị như vậy tàm em cảm thấy sự ra đời của em như một trò cưởi.”
Mộ An An: “Chính xác là một trò cười, cảm ơn nhé!”
“Chị An! Chị còn cười nữa em khóc cho chị xem! Đé chị xem thử nước mắt của đôi mắt to này khác biệt nhiều cỡ nảor Tiều Cửu sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!