Sáng sớm hôm sau
Phòng ãn cùa Ngự Viên Loan.
Chiếc bàn vuông dài đầy ấp bửa sáng từ các noi trên thể giới, Tiểu Cửu vá Tống Đinh cũng ngồi vào bàn, hiểm khi nàoĩại ‘ náo nhiệt như vậy.
Ghế chủ vẫn trống không, Thất gia chưa đến.
Mộ An An và Tiểu Cửu ngồi cạnh nhau, còn Tống Đình ngồi đổi diện Tiểu Cửu.
Tâm trạng của Tiều Cửu không được tốt lắm, ngay khi Mộ An An đến, Tiểu Cửu liền nói: “Chị An, em cảm thấy không muốn ăn lắm, chắc là không ăn dược bao nhiêu.”
Tiểu Cửu vừa dứt lời, Tổng Đinh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhin Tiểu Cừu rổi cúi đầu
ăn.
“Theo như sắp xếp cùa kế hoạch thi tôi không cần lý do, chỉ cần kết quả.”
Ngoài cửa vọng đến tiếng cùa Thất gia.
Mộ An An vừa ngẩng đầu liền thấỵ Thốt gia mặc bộ vest màu xám, trong tay câm điện
thoại đang bưởc vào.
Sau khi nói điện thoại xong liền dưa cho người làm.
Trước khi qua ghế chính ngồi, Tông Chính Ngự đưa tay xoa đầu Mộ An Án, xoay người qua bên cạnh cô: “Vết thương còn đau không?”
Vì quá gàn nên Mộ An An cảm nhận được hơi thờ cùa người đàn ông này mang chút hương bạc hà nhẹ khi anh ta nói chuyện.
Mộ An An lắc đầu: “Không đau nữa.”
Cô hơi co người lại.
Tông Chính Ngự không nói gl nhiều, dưa tay bưng bát cháo hải sản trước mặt Mộ An An cho Tiểu Cửu.
Khi đứng dậy, anh liếc mắt về phía người làm.
Người làm vội cúi dầu, vai run lên bần bật.
Nói cho cùng thì trên dưới Ngự Viên Loan đều biết tiểu thư An An không thề ăn hải sản.
Nhưng chảo hổi sản lúc nãy là bưng qua cho tiểu thư Cửu Cửu..
Khi Tông Chính Ngự ngồi xuống, Tiểu Cừu nhin chén chảo hải sản trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm muỗng múc ăn.
Chén rẩt nhỏ, hai ba muỗng là hết rồi.
Tiểu Cửu để muỗng xuống, nhìn người làm rồi nổi: “Thêm chén nữa. Không càn chốn nhỏ quá, chén to một chút.”
Mộ An An quay đầu qua nhìn Tiểu Cửu, nói bản thân không có cảm giác thèm ăn mà lúc này lại ăn chén cháo hài sản thứ hai rồi, vả lại còn ăn rất vui vẻ.
Quả nhiên là miệng con gái, lừa minh dối người.
Ãn xong cháo hải sản, Tỉẻu Cừu ăn thém hai cái bánh mì.
Những người không có cảm giác thèm ản lại ăn nhiều hơn Mộ An An.
“An An.” Thát gia nói.
Mộ An An quay qua nhìn Thất gia: “Sao thố?”
“Ăn sáng xong cháu cằn đi hai nơi. Tập đoàn Giang thị và nhà họ Giang.’’ Thất gia bình tĩnh nói.
Mộ An An ngập ngừng.
Chuyện này hôm qua Thất gia có nói.
Tập đoàn Giang thị đổi thành Mộ thị lúc trước rồi, nhà họ Giang sẽ trở thành nhà họ Mộ.
Giang Trán đoạt đi tất cả, bây giờ phải trả lại tiết.
Nhưng là người của nhà hp Mộ, con gái của Mộ Thanh và là cháu gái của nhà nghiên cứu rất được mọi người kỉnh trọng thi phải đích thân đến để lầy lại những thứ này.
“Có thể nghĩ muốn đi đâu trước.” Thất gia nối thêm.
Mộ An An chưa trả lờỉ, Tiểu Cửu đang ăn rát vui vẻ đột nhiên lại quay qua, nháy mắt rồi nổi: “Phải ra ngoài sao?”
“Chị dâu, cổ thể cho em theo không?” Tiểu Cửu quay đầu nhln Mộ An An.
Cáu chị dâu này gọi rẩt thuận miệng.
Cô còn chưa phàn ửng thi Mộ An An nói: “Đừng gọi bừa, đùa vài câu là được rồi, sau này không được gọi vậy nữa.”
Mộ An An nói xong liền cúi đầu lặng lẽ ăn sáng.
Tông Chỉnh Ngự cau mày nhìn Mộ An An.
Tống Đinh lạnh lùng, không quan tâm thế sự lúc này lại ngẩng lên nhìn một cái.
Mộ An An cúi đầu, yên lặng ăn bữa sáng.
Tiểu Cửu mặc dù vô tư nhưng lúc này rõ ràng cảm nhận được có chút không đúng.
Cô lặng lẽ đến gần Mộ An An: “Chuyện gì vậy? Sao em cứ có cảm giác chị và anh bày em như vạch rõ ranh giới vậy?”
Tiểu Cửu nghĩ rằng mình nói rất nhò
nhưng…..những gì cô nói không ai là
không nghe thấy, vả lại còn nghe rất rõ.
Tâm trạng của Thất gia ban đầu có chút trầm mặc, liền ngáng lên nhìn Tiều Cửu.
Doạ đến Tiểu Cửu nép qua một bên Mộ An
An và nói: “Chị An, em muổn về nhà…………..”
“Không phải ông sẳp đến sao? Đợi ông đến rồi về.” Mộ An An nhìn Tiểu Cừu nói mộỉ cảu.
“Mầy ngày ông đến thì chị sẽ không đi cùng em được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!