Thiếu niên kiêu ngạo ăn ngay nói thẳng.
Lời nỗi đầy tự tin hướng về phía trước, không có gì gọi là chột dạ hay cáng thẳng.
Tông Chính Ngự đã thấy quá nhiều người, một lão hồ ly quá tinh tường.
Cũng dễ nhìn thấu một người.
Nhưng vào lúc này, anh nhìn thấy thứ
thuần khiết nhất trong đôi mắt của chàng trai tóc xanh kiêu ngạo này, người se thách thức cả nhà Tông Chinh: Gan dạ.
Sau cùng, Thát gia chỉ nổi một cảu- “Để xem.”
Phòng khách.
Sau khi Mộ An An rời khỏi phòng ăn liền đi ra phòng khách, yên tính ngồi trên sofa, tay câm ly trà mà người hằu đã ngâm sẵn.
Trong trà cỏ vảỉ phương thuốc trung y, có khả nảng chống viêm và thúc đẩy quá trình phục hồi vết thương của Mộ An An.
Cô dủng 502 để điều trị nên vết thương vẫn bị nhỉễm trùng.
May là không chí mạng, chỉ là trông cỏ vè rất thê thảm nhưng sau đỏ chl càn điều dưỡng thật tốt thỉ sẽ ổn thôi.
Hơn nữa, bác sĩ cố là một thiên tài về y học, sẽ không cố vấn đề gi.
Tiểu Cửu củng người hầu đi ra, thấy Mộ An An ngồi trên sofa liền chạy qua.
Bưng ly trà cùa Mộ An An rồi uống một ngụm, mùi vị nồng đến muốn nôn mửa.
Nhưng vì sự dày công tu dưỡng của bản thân vẫn khiến cho Tiểu Cừu nuốt xuống.
‘ Chị An, sao chị uống được cái này mà mặt không biến sắc vậy?” Tiểu Cửu nhìn Mộ An An.
Mộ An An đế ly trà xuống, bỉều cảm lãnh đạm: “vẫn được, chỉ là mùi thuổc trung y hơi nồng.”
Nói xong, Mộ An An để người hầu đưa đến một ly trà hoa ngọt cho Tiểu Cửu.
Tiện miệng hỏi một câu: “Vừa nãy thấy em vẫn chưa ăn xong, sao nhanh thế mà ản hết rồi?”
Tiểu Cừu vừa nghe, cúi gằm mặt xuống: ‘*Em vẫn chưa ản đã, còn rất nhiêu món em còn chưa được ăn….”
“Vậy em ra dày làm gì?”
“vẫn không phải…..Tên ma vương đó chỉ
cân một ánh mắt thối liền đuổi em ra đây!
Tiểu Cửu chớp mắt niệm vài lý do trong
đầu, 00 ‘hẩy rằng nếu thật sự nói ra thì không chỉ ngu ngốc mặ còn rất nhđt gan.
Vi vậy, lập tức đổi câu: “Còn không phải lả lo cho chj sao?”
Mộ An An hiển nhiên không tin: “Lo cho chị?”
“Đúng vặy, chính là lo lắng cho chị đó, ch nhìn bộ dạng của chị xem rõ ràng là không giống mà.”
Tiểu Cừu nói xong, liền đứng lên đứng bên cạnh Mộ An An, ôm cánh tay Mộ An An rồi tiếp tục xúc động nói: “Chị nhìn xem, em gọi chị dâu thì Thất gia không ý kiến, nhưng chi lại không cho em gọi. Em thấy theo như hiểu biết của em về chị An thì Thất gia luôn dung túng người khác gọi chị là chị dâu, ngày nào củng tự mồn gọi vặy, hôm nay sao lại không cho em gọi nữa, nhất định là có ván đề.”
Tiểu Cửu vừa nối xong thì quen như một khẩu súng laser, cứ nỏi mài không ngừng: “Vậy nên, rốt cuộc là có chuyện gì? Thểỵ chị và Thát ca có chút kĩ lạ, hal người cãi nhau à? Hay là chị tỏ tình that bại rồi? Hoặc là bên cạnh Thất ca cỏ phải xuất hiện gái điếm sao? Nếu thật sự phát hiện ra trà
xanh thì chị phải nói cho em biết, em sẽ giúp chị đám cô ta!”
Nói xong, Tiểu Cửu vung tay múa chân hai lân trên không, vè mặt dử tợn như đang xé
nát trà xanh….Ô không, tư thế cầm búa
đập trà xanh.
Mộ An An lúc đầu khá chán nản, nhưng đột nhiên mỉm cười.
“Chị An, sao chị vẫn cười được vậy?” -Tiểu Cửu không hiểu.
Mộ An An lắc đầu: “Nói với em một chuyện.”
“Gì thế?”
“Hôm khác ông Tông Chính sẽ đến, em đừng hét lên chị đâu gi đó trước mặt ổng áy, sẽ có chuyện đấy, biết chưa?” – Mộ An An nghlôm túc nhắc nhờ.
Nhưng thấy dáng vẻ của Mộ An An rõ ràng lả có tâm sự.
Tiểu Cửu nghĩ một lát, sau đó kìm không được hỏi lại một lần nữa: “Chị An, rốt cuộc
có chuyện gì vậy? Là vl.gói hàng đó
sao?”
“Gói hàng? Gói hàng gi chứ?” – Mộ An An cau mày, định lếy ly trà liền nghe Tiéu Cửu nỏi thê lại để ly trà xuống.
“Gói hàng trong phòng chị. Nói là mẹ chị để lại cho chị, vả lại còn để những 10 năm,
còn cỏ bí mật gì nữa thế…có phải vl bỉ
mật bên trong gói hàng đó nên mới không cho em gọi là chị dâu dúng không?” – Tiểu Cửu thốt lên.
“Sao em biết gỏi hàng trong phòng chị?” -Mộ An An chất vấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!