Mộ An An quay đầu ngồi xổm xuống nói với bia mộ: “Mẹ nhìn xem, con yêu người đàn ông này, có phải rẳt ấm áp không? Ai cũng nóí chú ấy không dễ chịu, cao cao tại thượng, lạnh lùng không nhẫn nại, nhưng ai cũng không hiểu chú ấy, con người thật cùa Thẩt gia rất tinh tế, dịu dảng.”
Mộ An An nhẹ giọng nói, ngôn từ thể hiện SỤ’ nũng nịu.
“Mặc dù chú ấy có tính chiếm hữu cao, nhưng rất tôn trọng sự riêng tư của con. Biết con gái luôn có bí mật nên đã làm cho con một cản phòng thuỷ tinh, con có thể cất giấu tình cảm của con đói với chú ấy ở căn phòng đó.
Tôn trọng con cho dù không thích bạn con, nhưng trước giờ chưa bao giờ ép buộc con phải cắt đứt. Mặc dù chủ ấy luôn nhắm đến
Tóc Xoăn, cũng không để con và Tóc Xoăn ờ cùng nhau, nhưng con thực sự xem Tóc Xoăn là bạn bè, chú ấy cũng không nói
gi…
À mẹ ơi, Tóc Xoăn là Hoắc Hiển đó, bạn khác giới đầu tiên của con, con người rất tốt, có cơ hội con sẽ đưa cậu ấy đến thãm mẹ nhé, nhưng lỡ như Thất gia ghen thì cũng hết cách.”
Nói xong, Mộ An An mỉm cười.
Cô bắt đầu lan man rất nhiều điều nhỏ nhặt về quá trình trường thành, hơn nữa là liên quan đến Thất gia.
Cuối cùng, Mộ An An không quan tâm đến việc cô có mặc váy hay không.
rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ và ông ngoại đừng lo cho con, người đàn ông này thực sự rẩt thương con.
Mặc dù con luôn làm chuyện xấu sau lưng chú ấy, nhưng chú ấy vẫn luôn dung túng con, thực sự rất tốt, rất thương con.
Con sẽ cố gắng để sống tiếp cho dù có chuyện gì đi nữa. Vì mạng của con là do hai người đổi lại, con sẽ thay hai người sống trên thế giới này, cảm thụ mọi thứ của thế giới này.”
Mộ An An cụp mắt xuống và lặng lẽ mở đồ.
Vò ngoài của gói hàng được bọc trong một lớp nhựa nhỏ màu đen, bên trong là một hộp nhựa vuông nhỏ màu hồng.
Mộ An An hít một hơi thật sâu rồi
mở hộp ra.
Món quà từ 10 năm trước cuối cùng cũng được cô mở ra.
Mộ An An mở hộp rất nhanh, tay run rẩy.
Cô không thlch sự căng thẳng thế này, vi vậy cô sẽ công khai câu trả lời càng sớm càng tốt.
Nhưng…..
Khi Mộ An An nhln thấy tinh hĩnh của chiếc hộp, da đầu cô đột nhiên bắt đầu nổ tung và tê dại.
Vi hộp….trống không!
Mộ An An nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trống rỗng một lúc trước khi xác nhận đó không phải ảo giác mà là sự thật.
Cô thậm chí còn dửng dậy và nhìn xung quanh.
Cô tự hỏi có phải do cô vô tình mờ hộp nhanh quá nên món dè bên trong bị rơi không.
Cô nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy gì.
Không có gì ngoài chiếc hộp mới.
Tại sao nó trống không chứ?
Mộ An An ngẩng đầu nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, con bướm lặng lẽ đậu trên bia mộ như thể đang nhìn vẻ mặt khó hiểu của Mộ An An.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!