So với Tiẻu Cửu còn vô tình hơn.
Mộ An An thấy có chút ngột ngạt.
Tại sao không ăn chứ?
Tiểu Cửu không được, Hoắc Hiển cũng không, cô còn người mà, còn tên bác sĩ phế vật đó.
Mộ An An quả đoán gọi cho bác sĩ Cố.
Kết quả là dứt khoát không nghe máy.
Mộ An An:…..
Hình như cô không tìm được ai đi ăn cơm chung.
Chỉ có hai ba người bạn có thể ăn cùng nhau, kết quả là cả nhóm có việc phải làm.
Cô có thẻ sẽ không còn là tiểu bảo bối của ai đó nữa.
Mộ An An hướng ánh mắt ra ngoài cửa kính, xe lập tức rời khỏi thành thị đến Ngự Viên Loan.
So với một mình ăn cơm ờ bên ngoài, chẳng thà cô về lại Ngự Viên Loan.
Thậm chí chơi game và ăn vặt trong phòng còn tốt hơn ăn ở ngoài.
Mộ An An luôn cô đơn, trước kia quen Trần Hoa thì cô thường ở một mình và không thấy có gì.
Hôm nay cô rất cô đơn.
Mộ An An lấy tai nghe ra, lặng lẽ nghe nhạc để nén nỗi cô đơn và mất mát trong lòng.
Xe đến Ngự Viên Loan.
Người hầu bước tới mở cửa xe cho Mộ An An.
Ngay khi Mộ An An bước xuống xe thì điện thoại reo lên.
Khi chuông điện thoại vang lên, Mộ An An phấn khích và nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Cô chưa bao giờ mong chờ ai đó đến với cô như lúc này.
Thấy ID người gọi là Tiểu Cửu, cô rất mong đợi.
Nghĩ rằng Tiểu Cửu vẫn yêu thương cô.
Có lẽ con bé đã gạt Tống Đình sang một bên để tìm cô ăn tối.
Mộ An An trả lời điện thoại: “Alo,
Tiẻu Cửu?”
“Chị An, bây giờ chị tới Ngự Viên Loan chưa?” – Giọng Tiểu Cửu hào hứng.
Mộ An An liếc nhìn và nói: “Gần đến rồi, chị vẫn ở trong xe, nếu không có vấn đề gì thì ra ngoài….”
“Vậy tốt quá, chị An có thể chạy qua tầng thượng của căn biệt thự cạnh cãn biệt thự nhỏ em đang ở không?
Ai da, hôm qua em mới lẻn vào toả nhà đó chơi, cũng tò mò bên trong không biết có gì, vậy mà lại để quên chiếc vòng ở đó.
Chiếc vòng đó do mẹ em mua cho em trước đây, tối nay gọi video để mẹ em thấy nên đoản là rất muộn mới về được, e là
không có thời gian đi kiếm.
Chị An có thể giúp Tiểu Cửu không?”
Mộ An An rất mong đợi và có chút vui vẻ, nhưng khi nghe Tiểu Cửu lảm nhảm, nụ cười trên khuôn mặt cô đông cứng lại.
Cô đề cập đến nó: “Vậy nên em gọi cho chị để chị tìm cái vỏng đó cho em sao?”
“Đúng rồi, nếu không thì gọi làm gì?”
Cô cho rằng Tiểu Cửu muốn hẹn cô đi ăn cơm.
“Chị An, có được không? Chị An, Cửu Cửu cầu xin chị đó.” – Tiểu Cửu thấy Mộ An An không lên tiếng liền tỏ vẻ thảm thiết cầu xin Mộ An An.
Mộ An An thở dài: “Được rồi, chị biết rồi, bâỵ giờ chị qua đó.”
“Tốt quá, cảm ơn chị An nhé, yêu chị lắm.”
“Được rồi, em lo đi du lịch đi.”
Lần này, Mộ An An rất quyết đoàn cúp máy.
Sinh nhật không tìm thấy người ăn cơm cùng thì thôi, lại còn bị thúc giục đi tìm đồ giúp người khác.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!