Tống Đình không nói gì, chàng trai lạnh lùng nhìn Tiểu Cửu với ánh mắt khó tả.
Hoắc Hiển bên cạnh nhẹ vỗ vai Tiểu Cửu: “Chúc phúc.”
Bác sĩ Cố sớm đã rời đi.
Tiểu Cừu không hiểu: “Chúc phúc không phải nên là chị An sao, làm gì vậy…!”
Tiểu Cửu còn chưa nói xong thì đã bị vác đi, điện thoại trong tay cũng bị lấy luôn.
Vừa quay đầu thì thấy Thất ca bạo chúa nhà minh với nét mặt vô củng lạnh lùng.
Vẻ mặt dở khóc dở cười của Tiểu Cửu: “Thất ca, Thất ca à, em thấy kỹ năng hôn của anh có vẻ rất tot….”
Tiểu Cửu chưa nói xong, Tông Chính Ngự quay người làm giống động tác ném Tiểu Cửu ra khỏi tầng tám.
Không nói lời nào, Tiểu Cửu cúi người ngồi xuống đất, bám vào đùi Thất gia: “Anh bảy, em sai rồi, em thực sự sai rồi, huhuhuhu.
Lần sau khi nhìn trộm em nhất định sẽ tắt tiếng điện thoại và đèn pin.
“Anh bảy, em sai rồi, em sai rồi!”
“Đình Đình, cứu mạng!”
Tống Đình đứng gần đó, lần đầu cậu ấy mặc kệ Tiểu Cửu, quay lưng bỏ đi.
Không ai quan tâm tới Tiểu Cửu.
Trên ban công, âm thanh tang thương của Tiểu Cửu làm rung
chuyển cả toà biệt thự.
Ngay cả Mộ An An đang trốn bên ngoài nhà vệ sinh cũng có thể nghe thấy giọng nói cầu xin lòng thương xót và kêu cứu của Tiểu Cửu.
Mộ An An đứng trước gương bên ngoài nhà vệ sinh, vuốt ve đôi môi sưng tấy vì nụ hôn và lén lút liếm nỏ bằng chiếc lưỡi nhỏ của minh.
Đó rõ ràng là đôi môi của mình mà cô lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Trong tâm trí cứ hiện lên hình ảnh bản thân bị ép vào lan can để hôn.
Dường như vẫn còn cảm nhận được cơn gió se se lạnh thổi qua….
Trái tim bắt đầu loạn nhịp và tê dại.
Cảm thấy như chân mình lại mềm nhũn đi.
Mộ An An vội đưa tay chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu xuống thi không nhịn được mà nhắm mắt cười.
Ngay khi cô nhìn lên, cô gái trong gương có khuôn mặt ừng hồng và đôi môi đỏ mọng.
Chậc, điều này rõ ràng là được nuôi dưỡng bởi tình yêu.
Mộ An An đang sững sờ thì một giọng nói chế giễu vang lên cạnh cô.
Cô dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy bác sĩ cố đã đứng ở cửa nhà vệ sinh nam từ khi nào.
Anh dựa vào cửa và mỉm cười với Mộ An An.
Mộ An An đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, coi như không có gì xảy ra và tiếp tục rửa tay.
Bác sĩ Cố cười tinh nghịch và nói….
“Tôi cho rằng cô ngày nào cũng la làng rằng muốn làm người phụ nữ của Thất gia có sức đề kháng mạnh, vậy mà chỉ có như vậy ư? Nữ vương mạnh miệng à?” -Bác sĩ Cố lẩm bẩm, một chút cũng không khách sáo.
Mộ An An liếc qua bác sĩ cố.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!