Cô thích cảm giác này lắm, cô vừa yêu cầu thì Thất gia liền đồng ý trong vài giây.
Có lúc cô thậm chí không nói gì, Thất gia đều đòng ý.
Mộ An An nghiêng đầu, đưa tay lấy điện thoại.
Mộ An An: Vậy thì đã quyết định
rồi, buổi tối ba ngày sau nhất định sẽ dành thời gian, cho cháu.
Cháu có một chuyện rất quan trọng rất quan trọng muốn nói với chú, Tông Chính Ngự.
Hôm sau là ngày đầu tiên Mộ An An đến bệnh viện liên Kết thực tập.
Cộng thêm ngày hôm qua vì say rượu nên đã nghỉ ngơi một ngày, vì vậy hôm nay tinh thần rất tốt, cô đã đợi kỳ thực tập này rất lâu roi.
Trước kia khi đại học sắp xếp thực tập, Mộ An An đã nghĩ đến khoa cấp cứu.
Trong đại học, bệnh viện liên kết vẫn luôn là chỗ mà sinh viên muốn đi nhất, nhất là khoa cấp cứu.
Vô cùng bận rộn và dụng cụ học tập rất nhiều.
Nhưng khiến Mộ An An bất ngờ chính lả khi cô thu dọn xuống lầu ăn sáng thì thấy Thất gia đã ngồi
đó rồi.
Mộ An An mỉm cười chạy về phía Thất gia và ngồi bên cạnh anh: “Thất gia, chú ở đây à.”
Cô cho rằng rất giống trước kia.
Vừa tỉnh dậy là Thất gia đã đến công ty rồi.
Tông Chính Ngự đưa tay xoa đầu cô, gương mặt cô nở một nụ cười tươi rói, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ.
“Có thể đi thực tập nên vui vậy sao?” – Người đàn ông nói, người hầu liền bưng sữa tươi qua để bên cạnh Mộ An An.
Mộ An An uống chút sữa tươi, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về Thất gia.
Đi thực tập quả nhiên rất vui.
Nhưng khi tỉnh dậy có thẻ nhìn thấy anh và cùng nhau ăn sáng lại là vui nhất.
Chỉ là Mộ An An cười một lúc, nhìn quầng thâm dưới mắt của Thất gia, trong lòng lập tức như có người dùng roi đánh minh, đau lòng vô cùng.
/
Cô không kiềm đưọc đưa tay xoa mắt Thất gia: “Có phải rất mệt không?”
“Vẩn ổn.” – Tông Chính Ngự cầm lấy tay Mộ An An, để cô ngồi yên.
“Bệnh viện liên kết trước giờ rất bận, lại còn là khoa cấp cứu nĩra nên bữa sáng nên ăn nhiều chút.” – Thất gia nói xong liền lấy ít món ăn mà Mộ An An thích để trước mặt cô.
Anh trước giờ không can thiệp đến chuyện Mộ An An. muốn làm.
Cô tự tin và kiêu ngạo.
Mặc dù anh không thích cô vào khoa cấp cứu vì quá mệt, nhưng Mộ An An tuyệt đối sẽ không vào những phòng ban nhàn hạ khác.
Từ khi đưa đứa trẻ này về nhà, cô vẫn luôn nỗ lực chữa lành bản thân vì ám ảnh về sự đau thương và bóng dáng của mẹ và ông ngoại.
Cô cũng rất nỗ lực sống.
Cô làm việc chăm chỉ mỗi ngày và cố gắng làm mọi thứ thật hoàn hảo.
Bao gồm cả việc trở thành một bác sĩ có trình độ.
Mộ An An đang ăn sáng, đồng thời không quên nói: “Mặc dù khoa cấp cứu mệt nhưng có rất nhiều điều có thể học hỏi. Hôm qua cháu xem tài liệu, người dạy cháu là cô Quách Ái Hoa. Chú có thể không biết, đó là phó giám đốc khoa cấp cửu nổi tiếng và những thực tập sinh theo cô khi trở lại trường viết báo cáo, luận văn đều vô cùng ưu tú.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!