“Rằt xin lôi ông vì đã gây hiểu lầm như vậy. Nhưng xin ông hiều là cháu là người mà Thất gia cứu về, những năm này cũng là Thất gia chăm sóc cháu. Giữa cháu và Thất gia là do chủng cháu quyết định, ai cũng không có quyền phán xét.”
Mộ An An nói như vậy, ông ngay lập tức nheo mắt nhìn chằm chằm Mộ An An.
Rõ ràng là vi nhũmg lời của Mộ An An, nhìn thi lễ phép nhưng khi không khiêm tốn thì nói chuyện cũng không khách khí.
Mộ An An hất cằm và tiếp tục nói: “Vốn dĩ Ngự Viên Loan là nhà cháu, vì ông là ông nội của Thất gia nên cháu mới kính trọng ông. Ông không thích cháu thì mấy ngày này cháu rời khỏi là được.
về việc ông muốn đưa Thắt gia hay ai khác về thủ đô thì cháu không có quyền can thiệp, đây là chuyện của các người. Nhưng chuyện của cháu và Thất gia thì các người đừng hòng tham gia vào, cho dù là ông nhà Tông Chính thì cũng như vậy thôi, không có tư cách!”
Ông im lặng.
Chung Đình kéo ông lại và nói: “Ông ơi, ông tuyệt đối đừng giận. Cô An An chỉ là được Thất gia nuông chiều nên nói chuyện mới không biết nặng nhẹ, thực chất con người cô ấy rất tốt. ông tuyệt đối đừng giận cô An An, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của cháu, là cháu không nên mang thai con của Thất gia.”
Chung Đình uất ức nói: “Trước kia cô An An đã cho cháu tiền để
rời khỏi, cháu cũng muốn được như người phụ nữ bên cạnh Thất gia. Cầm tiền của cô An An rởi khỏi nhưng cháu thực sự hết
cách….cháu biết tình cảm của
cô An An đối với Thất gia, nhưng thực sự không còn cách nào.”
“Thực sự là ấm ức cho cô rồi, Chung Đình, ở Pháp, tôi đưa cho cô cũng một ngàn mấy đúng không, đều không đủ cô dùng mà. Có điều không sao, sau này cô ở bên cạnh Thất gia thì không thiếu tiền đâu. À đúng rồi, chuyện cô mang thai, Thất gia biết chưa? Nếu không biết thì tôi có thể nói với Thất gia.”
Thái độ của Mộ An An rất dửng dưng, thậm chí tức giận hay lớn tiếng cũng không có.
Giọng nói ấm ức của Chung Đinh chẳng khác gì đánh vào bông, vô
ích thôi.
Lúc đó, Mộ An An thấy ngoài cửa cỏ người thì hét lên một tiếng.
Mộ An An: “Mấy người các người vào đây một lát.”
Ngoài cửa là người hầu của Ngự Viên Loan.
Nghe thấy tiếng của Mộ An An liền quay người đi vào: “Cô An An.”
Mộ An An không nói gì, nhưng lại khách sáo nói với ông: “Thưa ông, trước kia quản gia có đến. Cản phòng mà ông đặt chân vào sẽ được sửa sang lại theo ý thích của ông, cháu sẽ để người hầu dẫn ông lên đó.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!