Mộ An An lập tức nói: “Bác sĩ Quách yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không có chuyện cô phải đổi người đâu!”
Lời nói của cô tràn đầy tự tin.
Quách Ái Hoa định quay người đi, sau khi nghe thấy Mộ An An nói vậy thì quay đầu nhìn cô không nói gì mà dời bước qua phỏng cấp cửu.
Mộ An An đứng ở đó, đồng thời cầm điện thoại và điều chỉnh tâm trạng.
Cô muốn có trách nhiệm với công việc.
Cho dù tâm trạng có tồi tệ háy tinh thần có thế nào, nhưng nhất định phải làm tốt công việc, nếu không thì đừng làm.
Mộ An An muốn đi theo con đường bác sĩ này giống mẹ và ông ngoại, nhất định phải đi cho tốt!
Trên con đường này, Mộ An An phải điều chỉnh tâm trạng, đầu óc căng hết mức có thể, không ngh’ đến chuyện khác mà chỉ chuyêr tâm vào công việc.
Lúc này, bên kia.
Người đàn ông ngồi trong xe vẫn luôn đợi hồi âm, nhưng lại không có tin nhắn nào.
Thậm chí là dòng chữ ‘Đối
phưong đang nhập…..’ cũng
không có.
vẻ mặt của Tông Chính Ngự dần trờ nên rắn rỏi.
Xe dừng lại và La Sâm nhắc nhở: “Thất gia, đã đến rồi.”
Tông Chính Ngự thờ ơ, vẫn nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện giữa anh và Mộ An An.
Thất gia: Không chỉ lỡ hẹn mà còn là sự ấm ức cháu đã chịu mấy năm nay.
Đây là dòng tin nhắn cuối.
Thất gia nhìn dòng tin nhắn này và suy nghĩ xem có vấn đề gì không.
La Sâm lẻn nhìn và suy đoán một câu: “Thất gia, tiểu thư An An thực tập ở khoa cấp cứu, có nhiều lúc bận đến nỗi không để ý điện thoại thôi.”
vốn dĩ người đàn ông đang cau có, nghe thấy câu này vẻ mặt liền dịu di.
Khi Tông Chính Ngự lui khỏi cuộc trò chuyện với Mộ An An, anh để hộp thoại ờ trạng thái trên cùng.
Khi ngẩng đầu lên thì nhận ra đang đứng trước biệt thự chính của Ngự Viên Loan.
La Sâm báo cáo: “Lão gia vừa dùng bữa sáng xong, lúc này đang cùng tiểu thư Chung Đình tản bộ ờ hoa viên.”
Sau khi nói xong bốn chữ ‘tiều thư Chung Đinh’ thl ánh mắt của Tông Chính Ngự lia qua: “Từ khi nào, loại người gì cũng trở thành tiểu thư rồi?”
La Sâm lập tức nói: “Thất gia, là tôi tắc trách.”
Tông Chính Ngự không nhiều lời, người hầu đứng hầu san và lập tức mờ cửa xe.
Tông Chính Ngự xuống xe, thuận tiện chỉnh lại cà vạt.
Nhưng điện thoại vẫn luôn cầm trên tay.
Anh duỗi thẳng đôi chân dài của mình và đi thẳng về phía khu vườn sau nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!