Trong mấy phút ngắn ngủi, Mộ An An dường như đã trở thành loại người không có thực lực, không có gia cảnh và tiền bạc.
Loại người này cũng cướp đi cơ hội của một cô gái nghèo chăm chỉ.
Nhưng điều khiến Mộ An An cảm thấy nực cười nhất là cô đã làm gì chứ?
Liệu cô có gia cảnh, có tiền nên sự nỗ lực của cô đều là vô nghĩa sao?
Bác sĩ Quách Ái Hoa chưa bao giờ khách khí với cô, làm sai thì mắng, dạy dỗ, cô cũng lặng lẽ chấp nhận.
Cô luôn trân trọng cơ hội mà bác
sĩ Quách Ái Hoa trao cho mình.
Sáng nay, tâm trạng và cơ thể cô đang suy sụp, cô cố gắng hết sức để nắm bắt cơ hội này.
Dựa vào gl mà nói cô là rác rưởi?
Thật nực cười!
Có điều, lúc này Mộ An An thực sự không muốn gấy hấn với những người này.
Lãng phí nước bọt.
Mộ An An không nói lời nào mà bỏ đi.
Nhưng Chu Mộng Lan vẫn không tha: “Mộ An An, cô đứng lại. Hôm nay cô phải có lời giải thích rồi mới đi.”
Có mấy y tá chặn trước đường đi
của Mộ An An.
Mấy người đó biểu hiện hung tợn, ánh mắt tràn đầy sự thù địch.
Chu Mộng Lan nói: “An An, hôm nay tôi làm chủ. Cô cứ cho là vì nể mặt mội người mà cho một lời giải thích, từ bỏ CO’ hội đi học tập lần này với giáo sư và trao nó cho Tiểu Trân.”
Bà ấy ra vẻ trường bối, đóng vai trò là sứ giả công lý và đòi lại công đạo cho người yếu thế.
Mộ An An nghe có vẻ buồn cười.
Điều quan trọng là mấy nhân viên y tế của khoa cấp cứu đã đoàn kết lại và lên tiếng vì Tiểu Trân yếu đuối.
Mộ An An lắng nghe từng người
trong số họ và nghĩ chuyện đó thật buồn cười.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên từ ngoài đám đông.
“Mấy người tụ tập ở đây làm gì vậy!” Khi giọng nói nghiêm nghị từ bên ngoài đám đông vang lên, tất cả nhân viên của khoa cấp cứu đều biến sắc.
Nhân viên của khoa cấp cứu không ai không biết giọng nói này. Thậm chí có vài người còn lẳng lặng nép sang một bên để nhường đường cho người đó.
Hai tay bác sĩ Quách Ái Hoa để trong túi áo, trên cổ còn đeo một ống nghe, đeo cặp kính lão cùng gương mặt nghiêm túc đang bước đến.
“Nửa đường đã nghe thấy mẩy
người huyên náo ở đây rồi. Sao, khoa câp cứu từ khi nào lại nhàn rỗi như vậy, có thể có thời gian tụ tập tám chuyện?” Bác sĩ Quách Ái Hoa nói.
Bác sĩ Quách Ái Hoa nghiêm túc giáo huấn, đa số nhân viên y tế đều cúi đầu, không dám hó hé, thậm chí có người còn lùi lại.
Ánh mắt của bác sĩ Quách Ái Hoa hướng về phía Mộ An An.
Cho rằng cô là nguyên nhân của sự việc, Mộ An An vốn không hề lùi lại hay chột dạ, ngược lại còn nhìn qua bác sĩ Quách Ái Hoa. Nhưng Chu Mộng Lan lúc này lại vẫn xem mình như sứ giả chính nghĩa.
Tất cả mọi người đều e sợ bác sĩ Quách Ái Hoa, Chu Mộng Lan đứng ra nói: “Bác sĩ Quách,
chuyện là như vậy, Tiểu Trân không cẩn thận làm hư điện thoại của Mộ An An. Mộ An An lại hùnc hổ ép người, thậm chí còn muốn Tiều Trân bồi thường, chúng tôi chỉ là thấy không thuận mắt!”
Chu Mộng Lan nói rất lớn tiếng, khí thế hùng hồn. Nhất là thấy bác sĩ Quách Ái Hoa sau khi nghe thấy bà ấy nói vậy thì cau mày.
Vốn là người rất nghiêm túc nên chỉ cần một cái cau mày cũng khiến người ta sợ hãi.
Chu Mộng Lan cảm thấy bác sĩ Quách Ái Hoa thấy Mộ An An rất qưá đáng.
Vậy nên càng dặm mắm thêm muối: “Vả lại, cô ta dựa vào mình có gia cảnh thì cướp đi cơ hội của Tiẻu Trân. Người như vậy
thực sự rất quá đáng, cô ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!