Cô cảm thấy bản thân thực sự không biết đau.
Sáng nay còn biết anh ấy tặng
hoa đến chỉ tà xin lỗi vì thất hẹn.
Người đàn ông nảy đối với mình trước giờ vẫn luôn nhẫn nại, nuông chiều quen rồi.
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cho dù có nuông chiều, dỗ dành lằn nữa thì chỉ một câu nói của lão gia cũng đã phán án tử cho cô roi.
Cô cái gì cũng không có.
Hlnh như lão gia nói lần này đến Ngự Viên Loan là để đưa Thất gia đi kế thừa vị trí của nhà Tông Chính, còn cô lại bị bỏ rơi ở Giang Thành.
Anh vui vẻ thì quay về dỗ dành, yêu thương.
Không vui thì có thể chọn một
người phụ nữ thích hợp hơn.
Đột nhiên, Mộ An An mỉm cười: “Thất gia không cần dỗ nữa, cháu không giận.”
“Bé con….”
“Cháu không sao.”
Mộ An An đưa tay vịn vai Tông Chính Ngự rồi nhẹ đẩy người anh ra, tiện tay ôm lấy bó hoa mà Thất gia đang cầm rồi nói: “Cảm ơn hoa của Thất gia tặng, có điều tối nay cháu không thề cùng ăn cơm, cháu có chút việc.”
Tông Chính Ngự cau mày: “Có việc?”
Mộ An An gật đầu, gương mặt cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh và nhìn mọi thứ xung quanh.
Từ khi bó hoa cùa Tông Chính Ngự xuất hiện, sự chú ý đã đổ dồn vào đây, có rất nhiều người tập trung ở đây.
Một số người thậm chí còn lấy điện thoại ra để chụp lại.
Tông Chính Ngự nói: “Không sao, mai ta lại đến đón cháu.”
“Không cần đâu, Thất gia. Chú đừng đến đón cháu, ông không dễ gì đến đây một chuyến, tốt nhất là chú vẫn nên ở bên cạnh
ông. Huống hồ, chú như vậy…
cho dù chú đeo khẩu trang thì cũng rất lạc quẻ. Cháu muốn yên tĩnh thực tập mà chú lại phô trương như vậy, sau này cũng đừng tặng hoa đến nữa.” Mộ An An từ chối thẳng thừng.
Tông Chính Ngự không nói gi, nhíu mày nhìn chằm chằm Mộ An An.
Cô ôm bó hoa rồi cụp mắt xuống, vẫn giữ thái độ ngoan ngoãn như ngày thường.
Rõ ràng có cảm giác xa lạ, lại còn đang tức giận…
Tông Chính Ngự đưa tay muốn xoa tai của Mộ An An, cách đó không xa có một tiếng nói vang lên: “Cô An An?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!