Cùng lúc đó, Tiểu Trân lại nói: “Chú, cháu và An An là bạn tốt ờ khoa cấp cứu. Điều kiện nhà cháu không tốt nên An An vẫn thường giúp đõ’. Vậy nên, cháu muốn uống với chú một ly.”
Tiều Trân ngại ngùng nói rồi cúi đầu xuống.
Gương mặt Tông Chính Ngự vô cảm.
Anh không thích quán bar, chứ đừng nói đến địa vị của anh ngồi giữa đống người lộn xộn này.
Ngược lại, Mộ An An không vui lắm.
Mặc dù trong lòng Mộ An An không vui, nhưng cũng không nối gì nhiều.
Nếu là trước kia thi nhất định sẽ ngăn cản.
Bây giờ không danh không phận….
Không có danh phận, chính là thân phận của’một vãn bối.
Mộ An An nghiêng đầu, vốn là muốn tìm Tiểu Cửu nói chuyện, đồi chủ đề và giả vờ không quan tâm.
Nhưng khi cô vừa quay đầu, cảm thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên dựa người vào cô.
Có giọng nói gần bên tai cô: “Cần, phải hỏi đứa trẻ nhà ta rồi.”
Mộ An An quay đầu lại trong vô thức, đối mặt vởi ánh mát cùa Thất gia.
Gương mặt anh không chút biểu cảm, khi Mộ An An quay đầu lại thì chỉ cau mày.
Đôi mắt cùa anh sâu hun hút, con ngươi không phải màu nàu của người Trung Quốc bình thường, mà là màu đen.
Mộ An An từng nghe nói gia tộc Tông Chính có huyết thống rất lớn, cả gia tộc gồm 36 quốc gia. Trong gia tộc Tông Chính có nhiều dòng máu, nhưng dòng máu Châu Á vẫn chiếm đa số.
Mộ An An thấy trái tim mình bắt đầu rung động trở lại.
Kế tiếp, Mộ An An quay mặt đi. A Cô cầm ly rượu lên uống một M
ngụm vả giả vờ không quan tâm.
Cô nói: “Làm sao cháu có thể đồng ý hay không. Chú là trưởng bối, làm gì có chuyện trưởng bối hòi ý kiến hậu bối chứ?”
Mộ An An điềm tĩnh nói.
Khi đặt ly rượu xuống, thậm chí còn nở một nụ cười rất ngọt ngào và đáng yêu với Thất gia.
Như thể một vãn bối rất nghe lời.
Không có cảm giác bất hợp lý nảo cả.
Thất gia lại rất khó chịu.
Trường bối và vãn bối, ai lại suốt ngày định nghĩa mối quan hệ như vậy chứ?
Tiểu Trân cầm ly rượu rất lâu,
nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn cứ nghiêng đầu nhìn Mộ An An nói chuyện, trong lòng tất nhiên không tránh khỏi khó chịu.
Rõ ràng do minh kính rượu, dựa vào gì mà xem mình giống tàng hình thế.
Tiểu Trân mỉm cười rồi nói: “Chú ơi, được không?”
1
“Không được. Đứa trè nhà ta nói là không được uống rượu với người nào khác ngoài cô ấy.” Tông Chính Ngự liếc mắt rồi nói một câu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!