Xe của La Sâm đậu cách đó không xa.
Anh đứng trước xe đợi Thất gia và cô An An đi ra đẻ mở cửa xe cho hai người.
Nhưng Mộ An An đã bật chế độ giả say rượu: “Cháu, cháu không muốn về nhà chút nào.”
Cô đẩy Thất gia ra, bắt đầu đi
xiêu xiêu vẹo vẹo
Cô đi nghiêng ngã rồi đi qua đường khác.
Tông Chính Ngự đi theo.
Mộ An An lắc lư, nhìn chằm chằm hai cái bóng trên mặt đất của cô và Thất gia.
Anh đứng cạnh cô, rõ ràng là cách nhau một khoảng nhát định, nhưng bóng đen trên mặt đất lại chồng lên nhau.
Mộ An An bỗng dừng bước, chỉ Ă váo cái bỏng và cười. 1
Cô quay lại và nói với người đàn ông bên cạnh: “Thất gia, hai cái bóng đang chồng lên nhau này.”
Tông Chính Ngự đút một tay vào túi quần và nhln cô: “Chả, cùng
nhau.”
Tuy nhiên, khỉ Thất gia đáp lại thì Mộ An An lại bĩu môi: “Không, không phải đâu.”
Cô lùi ra xa cho đến khi bóng của hai người tách ra.
Hai bóng đen cách nhau vài cm dưới ánh đèn đường.
Tông Chính Ngự cau mày, tiến lên một bước và làm cho cái bóng chồng lên nhau lần nữa.
Mộ An An bắt mãn: “Chú làm gì vậy, đã nói không ở cùng rồi mà. . Sao lại đuồi theo chứ?” I
“Đi ra, đi ra.” Cô tiếp tục lùi lại.
Cô run rẳy vì men rượu đã ngấm, cô không nhận ra mình đang đi lủi trên đường.
Chiếc xe màu đen đang phóng tới.
Sắc mặt của Tông Chính Ngự thay đổi: “Cẩn thận!”
Anh đột ngột bước về trước, đưa tay kéo Mộ An An đang đứng ờ ven đường vào.
Chiếc xe chạy qua Thất gia mang theo một lản gió mát.
Anh ôm Mộ An An cứng ngắc.
Thất gia kéo cô ra, xoa mặt và chỉnh lại tóc cho cô: “Có bị thương không?”
1
Mộ An An sững sờ lắc đầu, đưa tay và lấy ngón trỏ chọc vào ngực Thất gia: “Không, không. Chú vẫn luôn bảo vệ cháu, cháu không bị thương.”
Ánh mắt cùa Tông Chính Ngự dừng ở môi Mộ An An.
Đôi môi cảng mọng, mềm mại, ẳm ướt.
Môi của cô có màu hồng nhẹ, không cần tô son cũng có màu sắc tự nhiên như vậy, thật khiến người ta động lòng.
Tông Chính Ngự rút bàn tay đang ôm eo Mộ An An, anh ôm cô vào lòng và hơi cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi môi cùa Mộ An An….
Tuy nhiên, ngay khi nụ hôn của anh gần chạm tới thì Mộ An An bỗng đẩy anh ra thật mạnh rồi nhân cơ hội lùi lại.
Cô lắc đầu: “Không, không thể.”
Tông Chính Ngữ vẫn giữ cử chỉ
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!