Chú có thể dừng đáng yêu như thế không?
“Thất gia, món đồ đó rơi rồi, chú giúp cháu nhặt đi.” Mộ An An cười.
Khi nghiêng màn hinh ra sau, cô hít thờ sâu để điều chinh lại cảm
xúc. Vi cười nhiều quá cũng không tốt.
Nói cho củng cũng là người nhà, không thẻ quá đáng như vậy.
Mộ An An ho nhẹ rồi nghiêm túc quay camera.
Trong video, Thất gia đang dựa vào ghế và cúi đầu châm điếu thuốc.
Khi khói bốc lén, anh ném bật lửa lên bàn.
Vi vứt gần gần điện thoại nên Mộ An An có thể nghe thấy tiếng động rất lớn.
Cô lặng lẽ quan sát: “Thất gia, cháu có chuyện muốn hỏi chú.”
Tông Chính Ngự nhướn mày: “Hỏi đi.”
“Có phải chú kêu lão Ngũ cho cháu đi cừa sau không?” Mộ An An hỏi.
Ban đầu, cô đuổi theo là đế tim Tông Chính Thừa Duẫn hỏi cho ra lẽ, nhưng bày giờ hòi Thất gia thì cũng vậy thôi.
Nhưng khi Mộ An An hỏi xong, Tông Chính Ngự liền cau mảy:
“Đi cửa sau gì chứ?”
“Hôm nay, bệnh viện chủng cháu có mởi một giáo sư đến. vốn theo nguyên tắc là giáo sư sẽ dạy 3 tiết rồi mới chọn một người đi theo học tập 1 tháng.” Mộ An An tóm gọn vấn đề.
Đồng thời, cô cũng quan sát biểu hiện cùa Thất gia.
Không giống như được lên kế hoạch trước.
Mộ An An thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn hỏi: “Giáo sư đó là lão Ngũ, nhưng anh ấy chì dạy 1 tiết mà còn trực tiếp chọn cháu. Nói là sau này không cần lên lớp nữa.”
Mộ An An hỏi xong, Tông Chính Ngự nhướng mày trái: “Phong cách của anh ta là khống lãng phí thởi gian mà.”
“Thất gia, là chú kêu anh ấy chọn cháu đúng không?” Mộ An An nhìn chẳm chăm, chát vần người dàn ông trong video.
Tông Chinh Ngự không trả lởi ngay, thay vào đó hỏi: “Sao cháu lại nghĩ rẳng chú kêu anh ta chọn cháu?”
“Anh ấy là anh trai chú, lại quen biết cháu. Chú mở miệng thi anh ấy chắc chăn sẽ giúp.” Mộ An An
thẳng thắn nói.
“Vậy thì cháu sai rồi.” “Gì?”
“Trong kinh doanh thì ai mở miệng trước là người thanh toán.” Tông Chinh Ngự nói.
Mộ An An không nói gi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!