Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Ánh mắt của Quách Ái Hoa nhìn chằm chằm Mộ An An, sau đó nhìn qua Tiểu Trân rồi nhìn đám người đằng sau tám chuyện.
Sau đó, ánh mắt lại dừng trên người Mộ An An: “Cô muốn hỏi gì?”
“Tôi muốn hỏi nếu khoa cấp cứu chỉ có một vị trí thi cô sẽ chọn ai!’k Mộ An An không vòng vo, hỏi I thằng vấn đề.
Những người sau lưng lời ra tiếng vào, Mộ An An mặc kệ, chỉ cần có đáp án cô muốn là được.
Bác sĩ Quách Ái Hoa vốn vì Mộ An An và Tiểu Trân xông đến nên có hơì tức giận, nhưng khi nghe những lời của Mộ An An, Quách Ái Hoa nhìn đám người đảng sau, trong lòng đã hiểu rõ.
uBác sĩ Quách, cứ trà lời theo con tim của cô. Tôi thừa nhận, gịa cành nhà tôi tốt, nhưng chuyên môn của tôi không hề thua kém bất kỳ người nào.” Mộ An An nói.
“Vừa bắt đầu, tôi đã chọn cô. Thêm một vị trí chỉ là cảm thấy bình thường Tiểu Trân rất cố gắng, mặc dù không so được với cô. Gần đây có hơi chậm chạp, nhưng vẫn hy vọng cho cô ấy một cơ hội.”
Mộ An An cúi chào bảc sĩ Quách Ái Hoa: “Bác sĩ Quách, cảm ơn
CỔ.
Khi ngẩng người lên, Mộ An An đưa tay vịn chặt Tiểu Trân, đối diện với đám người đang xem kịch sau lưng.
“Các người nghe rõ chưa, thấy rõ chưa? Cơ hội của tôi là tôi dựa vào năng lực chuyên môn, không phải dựa vào gia cảnh, cảng không phải cướp lấy cơ hội của người khác. Là cô ta, vốn dĩ không bằng tôi.” Mộ An An nói.
Mộ An An nói nãm chữ sau rất to rõ, ai nấy cũng đều nghe thấy được.
‘Vậy nên, sau này khi cô tỏ vẻ đáng thương trước mặt người khác, đừng nói tôi dựa vào gia cảnh cướp mất cơ hội của cô, phải nói là tôi dùng thực lực đè bẹp cô, mới khiến cô mất đi cơ hội.”
Khi ngẩng người lên, Mộ An An đưa tay vịn chặt Tiểu Trân, đối diện với đám người đang xem kịch sau lưng.
“Các người nghe rõ chưa, thắy rõ chưa? Cơ hội cùa tôi là tôi dựa vào năng lực chuyên môn, không phải dựa vào gia cảnh, càng không phải cướp lấy cơ hội của người khác. Là cô ta, vốn dĩ không bằng tôi.” Mộ An An nói.
Mộ An An nói năm chữ sau rất to rõ, ai nấy cũng đều nghe thấy được.
“Vậy nên, sau này khi cô tỏ vẻ đáng thương trước mặt người khác, đừng nói tôi dựa vào gia cảnh cướp mất cơ hội của cô, phải nói là tôi dùng thực lực đè bẹp cô, mới khiến cô mất đi cơ
hổi.”
Rõ ràng đây là chế giễu.
Nhưng Tiểu Trân khi nghe những lời này thấy vô cùng xấu hổ vồ mất mặt.
Nhất là nhìn những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Tiểu Trân càng thên xấu hổ hơn.
“Cô nhất định phải ức hiếp tôi vậy sao?” Tiểu Trân ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!