Cô không cách nào phù nhận, từng câu Chung Đinh nói như từng nhát dao đâm vào tim cô.
Hôm đó, Tông Chính Ngự thẳt hẹn.
Cô gặp Chung Đình, điều suy sụp nhất không phải Chung Đình mang thai hay ông không chấp nhận cô, mà là bọn họ đang nói cô ngán đường Thất gia.
Cô yêu người đàn ông đó, muốn mãi mãi ờ bên cạnh anh ấy.
Nhưng cô không thể gánh nổi tội cản trở tiền đồ của người đàn ông đó.
Mộ An An lẳng lặng cuộn tay thành nắm đấm và điều chỉnh cảm xúc.
Cho dù những lởi Chung Đình nỏi kích động cô, Mộ An An cũng tuyệt đối không đề Chung Đinh nhìn ra.
Cô quay đầu và bình tĩnh nỏi: “Cô nói với tôi những thử này làm gì, Thất gia muốn đi đâu không phải tôi cỏ thể ngàn cản được. Đến ông cũng cản không nổi anh ấy thì huống chi là tôi?”
“Trong trí nhớ cùa tôi, tiểu thư An An vô cùng thông minh. Nhìn chuyện rất thấu đáo, cô nên hiểu rõ lả gia tộc Tông Chính lớn mạnh như vậy, trong đó rốt cuộc có dáng vẻ thế nào. ông lớn tuổi rồi, mãi chưa chọn ra được người thừa kế. E là tiểu thư An An không biết nguyên nhân.”
“Tôi biết hay không cũng không sao, tôi không hứng thủ với những thứ này.” Mộ An An nói
thẳng.
Chung Đình đứng đó, ra vẻ không tranh chấp khiến Mộ An An khó chịu.
Cô thực sự không muốn nói, nhưng điều khiến Mộ An An khó chịu chính là những gì Chung Đình nói đích thực cô không hề biết.
Liên quan đến mọi thứ của nhà Tông Chính, cô chỉ biết chút ít.
Trước giờ cô chưa từng hỏi, cũng chưa từng điều tra, Thất gia cũng không muốn nói.
Chung Đình nói: “Đó là vì sau khi ba mẹ Thất gia bị tai nạn xe qua đời, nội bộ gia tộc Tông Chính đã loạn lên. Một số ngườỉ ngoài mặt cười nói vui vẻ, ai biết được sau lưng đang mưu tính gì.
Vậy nên, ông mới không còn cách nào mới giao quyền lực ra, chỉ có thẻ đích thân bồi dưỡng Thắt gia và đợi anh ấy kế nghiệp, chấn chỉnh lại nhà Tông Chính.
Nhưng anh ấy vì cô mà không chịu quay về nhà Tông Chính. Người đàn ông đó không nên bị kìm hãm ở Giang Thành nhò bé nảy, anh ấy có hoàng vị của mình, sao cô phải muốn trở thành cục đá ngáng chân anh ấy chử?”
Mộ An An nghe không lọt tai: “Chung Đình, bây giờ tôi nói cho cô biết, cô nghiêm túc nghe kĩ đảy.
Tông Chính Ngự không phải vì tôi mà không cần nhà Tông Chính, là vì nhà Tông Chính xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh ấy thất vọng.”
Liên quan đến chuyện 10 năm trước, khiến cố Thư Khanh không những không bưởc chân váo thủ đô, thậm chí đến ông cũng không muốn gặp mặt.
Bây giờ, cố Thư Khanh nói là đi du lịch dài hạn.
Thực tế thì anh ta muốn trốn ông ờ Ngự Viên Loan.
Mặc dù, Mộ An An không biết toàn bộ sự việc, nhưng cô có thể chắc rằng có liên quan đến ông.
Lý do Thất gia giữ liên lạc với ông là vì anh không chỉ là cháu, mà còn được ông nuôi dưỡng.
Ân tình không thể cắt đửt được.
‘Tôi ờ trong lòng Thất gia không yếu đuối như cô nghĩ đâu.” Mộ An An kiên định nói.
“Nếu anh ấy muốn nhả Tông Chính, tôi không những sẽ không là hòn đá cản đường của anh ấy, mà còn có thể trở thành bàn đạp cùa anh ấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!