Mộ An An nói xong, đột nhiên xe hơi chếch bánh.
Tông Chính Ngự vội ôm lấy Mộ An An và để cô gục đầu vào vòng tay mình tránh bị ngã.
Anh nhìn lên La Sâm với ánh mắt sắc bén.
La Sâm giải thích: “Xin lỗi Thất gia, đằng trước có con chó xông ra.”
Tông Chính Ngự mặc kệ.
Vì đứa trẻ trong lòng anh đang vùng vẫy, anh không muốn buông ra.
Gần đây, đứa trẻ rất khó dỗ và còn rất hung dữ.
Nhưng Mộ An An vùng vẫy quá mạnh, đụng vào chỗ khác khiến
sắc mặt của Thất gia có chút thay đổi, anh liền buông cô ra.
Mộ An An quay về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, điện thoại liền reo.
Là Tiểu Cửu gọi.
Cô nhìn Thất gia rồi né người ra xa: “Alo?”
Giọng Tiểu Cửu có chút bất lực: “Chị An, chị không định đến thâm em sao? Nếu chị đến trễ một chút thì đợi đến hốt xác em đi.”
“Đi chứ, ở đâu?” Mộ An An trả lời.
“Đây, em đây.” Tiểu Cửu vừa nghe Mộ An An đến gặp mình, cô liền phấn khích lại.
“Chị đến ngay.” Mộ An An nói.
Tông Chính Ngự hỏi: “Muốn đì đâu?”
“Tìm Tiều Cửu. Anh dừng xe ở khu mua sắm ngã tư trước cho tôi, tôi muốn xuống xe.” Mộ An An trả lời Tông Chính Ngự xong, liền ngẩng đầu nói với La Sâm.
“Mộ An An.”
“Hôm qua, Tiểu Cửu say lắm, lại còn cãi nhau VỚI Tống Đình. Em ấy đang ngồi buồn một mình ở khu mua sắm, là chị em, cháu nhất định phải đến tim em ấy.
Tiểu Cửu là em gái cháu, một mình ở đó lỡ có chuyện gì, chú không lo sao?” Mộ An An nhìn chằm chằm và giảỉ thích cho Tông Chính Ngự.
Tiểu Cửu, chị An thương tiếc cho em.
Đây chắc chắn là người anh không muốn gặp em gái mình nhát trong số người mà Mộ An An quen biết.
Mộ An An nói: “Dù sao cháu cũng phải bên cạnh em ấy.”
“Chúng ta hẹn rồi mà.” Tông Chính Ngự tiến gần Mộ An An.
Mộ An An dựa vào cửa xe: “Làm gì có! Không có hẹn! Cháu chỉ nói là có thể cháu rảnh, nhưng bây giờ thì không!”
“Tiểu Cửu quan trọng hơn ta sao?” Tông Chính Ngự hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!