“Ngăn chặn những suy nghĩ không an phận của hắn.
”
Mộ An An chớp mắt, mất vài giây cô mới tiêu hóa lời của Tông Chính Ngự nói.
Ngăn chặn những suy nghĩ không an phận của hắn.
Mộ An An cụp mắt xuống, che dấu sự sáng ngời của đôi mắt.
Sau đó anh cố ý hỏi bằng một giọng khó hiểu: “Tại sao chú lại phải ngăn chặn những suy nghĩ không an phận chứ?”
Tông Chính Ngự vốn đang nhìn chằm
chằm vào điện thoại, nghe thấy lời nói của Mộ An An, anh liền ngước mắt lên nhìn Mộ An An.
Mộ An An: “Cháu ở trường hóa trang thành xấu xí, nếu Tóc Xoăn thích cháu, vậy chứng tỏ anh ta không phải là kiểu người nhìn vẻ bề ngoài, mà là kiểu người thích nhìn vẻ bên trong của một người, người như thế rất hiếm.
”
Cô cảm khái, vì để kích thích Thất gia, cô hết sức khen ngợi Tóc Xoăn.
Đặc biệt là lần đó đi ăn lẩu, Tóc Xoăn ở trên xe đã nói với Mộ An An về kiểu nữ thần hắn thích.
Xí, trên toàn thế giới Tóc Xoăn chính là người hay nhìn mặt mà bắt hình dong nhất.
“Hiếm thấy?” – Tông Chính Ngự nheo mắt, giọng nói u ám.
Ánh mắt đó rất sát khí, Mộ An An cảm giác trái tim có chút đau, nhưng vẫn là kiên quyết thử: “Không phải sao?”
“Cũng không chắc, còn có nhân duyên tốt nữa, lát nữa về cháu sẽ giải thích sau?” – Cô không sợ chết lại nói thêm một câu.
Đồng thời, Mộ An An có thể thấy rõ mặt Tông Chính Ngự đã hoàn toàn đen lại.
Nhưng trong lòng cô lại rất muốn bật cười.
Thì ra việc kích thích Thất gia cao quý và hào nhoáng, lại là một chuyện sảng khoái như vậy.
Mộ An An như tìm được bảo bối, nhìn sắc mặt Thất gia càng ngày càng đen, cô lại thêm một ngọn lửa: “Thất gia, không thì, lát nữa cháu thử Tóc Xoăn xem, hoặc là giới thiệu với chú, cho chú biết?”
Mộ An An nói xong đại khái là khoảng ba mươi giây, Tông Chính Ngự vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm.
Sau đó mở miệng: “Mộ An An.
“Hả?”
“Làm người như vậy không được.
” -Giọng của Tông Chính Ngự rất lạnh, và anh nói ra điều này bằng một giọng điệu giáo dục.
Mộ An An vẻ mặt không hiểu: “Cháu làm người thế nào?”
“Tóc Xoăn là người cháu giới thiệu cho bạn của cháu, cháu hiện tại đang cướp người.
” – Tông Chính Ngự lạnh lùng vạch trần.
Mộ An An ngừng một lát.
Cô chỉ quan tâm đến việc kích thích Thất gia, hoàn toàn quên mất việc
ban đầu cô cứu Tóc Xoăn, là để tạo quan hệ với Tóc Xoăn, đơn thuần là vì Trần Hoa.
Trước đó còn lo lắng Thất gia hiểu lầm, cho nên giải thích rõ ràng.
Thật sự là ngu ngốc mà.
Mộ An An còn đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào, Thất gia đã đứng dậy.
Mộ An An liền ngẩng đầu, Thất gia cúi người nhéo cằm cô, trầm giọng nói:”Vạch rõ giới hạn với tên Tóc Xoăn đó, hiểu chưa?”
Mộ An An nhìn ánh mắt thâm thúy của Thất gia, trong mắt có một tia ớn lạnh.
Cô liền gật đầu ngay lập tức.
Mặc dù muốn khiến cho Thất gia ghen mà kích thích, nhưng trong lòng Mộ An An có tám thước, biết chừng mực ở đâu.
Ví dụ như hiện tại.
Nếu muốn tiếp tục thử anh, thì chính là đang tìm đường chết.
Cho nên, Mộ An An liền ngoan ngoãn đáp lại: “Thất gia, cháu chỉ nói giỡn với chú thôi.
Vậy, cháu có thể tiếp tục coi chú là bạn trai của mình không?”
Sao?
Mộ An An trên mặt không hề có chút suy nghĩ đen tối: “Đã nói có bạn trai rồi, chung quy là đã có bạn trai.
Cháu lại không có người bạn khác giới nào hết, không lẽ, để cho bác sĩ cố đóng giả sao?”
“Tùy cháu.
” -Thất gia bỏ lại một câu, liền buông Mộ An An ra.
Mộ An An cúi đầu nhếch mép cười, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại nghiêm túc nói: “Vậy được rồi,sau này nếu cần gì, cháu sẽ mượn danh nghĩa của Thất gia.
”
Tông Chính Ngự cau mày, nhưng cũng không từ chối, ngược lại còn ném ra một câu:”Ăn xong rồi đi thay lễ
phục.
“Làm liền!”
Mộ An An vui vẻ đáp lại, rồi cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.
Tông Chính Ngự đã rời khỏi nhà ăn.
La Sâm gửi tài liệu khẩn cấp tới, anh rất nhanh đi xử lý, toàn bộ quá trình khuôn mặt đều lạnh như băng.
Cùng lúc đó, La Sâm báo: “Thất gia, ở phía bên nước Pháp không hề có động tĩnh, Chung Đình ước tính đã sớm nhận được tin tức, nhưng hiện tại đã trốn đi rồi.
Phải chăng phải sử dụng đến thế lực của Tông Chính
gia?”
Tông Chính Ngự xua tay: “Tiếp tục.
”
Sau đó anh ném tài liệu đã ký cho La Sâm.
La Sâm cầm tài liệu, rồi liền rời đi.
Mộ An An vốn dĩ không có tâm trạng muốn ăn gì hết, nhưng bởi vì trò chuyện với cùng với Thất gia một hồi, cho nên liền cảm thấy tinh thần sảng khoái và bắt đầu thèm ăn lại.
Nhưng mà, cô vẫn kiềm chế.
Lát nữa thử lễ phục, không thể ăn nhiều, bằng không sẽ không đẹp.
Mộ An An sau khi ăn xong rời khỏi nhà ăn, khi đi tới phòng khách, người hầu đã đẩy hai hàng lễ phục tới, mà trong đó nữ hầu đi đầu mang găng tay, đang kính cẩn cầm bộ váy công chúa màu hồng.
Mộ An An nhìn thấy thì biết là do Thất gia lựa chọn, phong cách tiểu công chúa, không có một chút nữ tính hay gợi cảm.
Cô quay đầu lại, nhìn Tông Chính Ngự đang ngồi trên ghế sô pha, cầm iPad xử lý một số công việc.
Mộ An An nhìn một cái, sau đó liền đi theo người hầu đi vào phòng thay quần áo ở phía sau.
Trong phòng thay đồ đã cỏ hai người hầu đang chờ để thay quần áo cho Mộ An An.
Tuy nhiên, khi Mộ An An bước vào, liền ra lệnh cho một người hầu đi vào từ một căn phòng khác, cũng mang găng tay trắng, cầm trong tay một bộ lễ phục màu đen tuyền, cung kính bước tới gần Mộ An An: “Tiểu thư An An.
”
“Đổi thành màu đen.
” – Mộ An An ra lệnh.
Người hầu ở đây đều do Mộ An An sắp xếp từ trước.
Lúc này nghe thấy mệnh lệnh, liền lập
tức bắt đầu thay quần áo cho Mộ An An, sửa sang lại hình tượng.
.