Nhưng trải qua sự nhục nhã vừa roi, Mọ An An vẫn có thể chống đỡ được.
Khi lau miệng, cô lẩm bẩm với Thất gia: “Biết đàng hoàng chút không hả, trưởng bối?”
Mộ An An nói xong, tiếp tục ăn.
Ằn được một lúc, cô đột nhiên quay đầu làm mặt hề với Thất gia rồi cúi đầu ăn tiếp.
Tông Chính Ngự im lặng nhìn Mộ I An An, đột nhiên bật cười.
Anh nhìn ra cửa sổ, khẽ nắm chặt tay phải thành nắm đấm và đặt lên môi.
Mộ An An ngoan ngoãn bắt chéo hai chân, tay cầm bánh mì và cặm cụi ăn từng chút một.
La Sâm lái xe nhưng vẫn thấy được sự tương tác giữa Mộ An An và Tông Chính Ngự.
Anh có hởi khó hiểu.
Trước giờ, Thất gia luôn xem Mộ An An là một đứa trẻ và mình là trưởng bối.
Sau chuyện võ đài chín hạng, thải độ Thất gia đối với Mộ An An liền thay đồi.
Hoàn toàn không xem mình là I trường bối nữa, càng không I muốn nhắc đến mốl quan hệ trưởng bối và hậu bối.
Trước đó, tiểu thư An An có nhắc vài lần, mặt Thất gia liền tối sầm lại.
Hôm nay, Mộ An An nhắc đến trưởng bối và hậu bối mà còn cười được?
Anh làm việc cho Thất gia nhiều năm, trong lòng biết rõ Thất gia
luôn rất lạnh lùng, sao lại cười thầm?
Hai người ghế sau đã về lại trạng thái bình thường.
Mộ An An đã ản sáng xong.
Thất gia dựa vào ghế, bắt chéo chân và lật xem đống tài liệu.
Có khoảng cách giữa hai người, theo người ngoài thấy thì không có gì cả.
La Sâm cũng xem như không có
gi-
Chỉ lá khi anh lải xe được nửa đường, nhìn ra ghế sau thì phát hiện sao khoảng cách của thất gia và cô An An vừa rồi có vè gần hơn nhiều?
Nhất định là nhìn nhầm nên La
Sâm tiếp tục lái xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!