Đương nhiên cô biết lần tài trợ này là thế nào rồi.
“Không còn việc gì khác thì tôi đi trước, cảm ơn bác sĩ Quách.” Mộ An An nói.
Bác sĩ Quách khua tay.
Nhưng khi Mộ An An vừa quay đi, bác sĩ Quách nói: “Có biết tại sao tôi điều cô đến lễ tân lầu 1 không?”
Mộ An An quay đầu nhìn bác sĩ Quách.
Bác sĩ Quách nói: “Kẻ từ hôm
nay, phụ huynh cô vì chuyện cô chịu ấm ức nên đã lảm vậy. Tôi nói rồi, nãng lực chuyên ngành của cô không tệ, nhưng làm người không được quá ấu trĩ và ỷ lại vào gia đình. Ám ức chút liền chịu không được, sớm muộn cũng có chuyện.”
Mộ An An không nói gì.
Cô biết những lời bác sĩ Quách nói đều là vì chuyện hôm qua cô kéo Tiểu Trân đến trước mặt viện trưởng và ban lãnh đạo.
Nhưng cô thấy mình không sai, có lần nữa cũng không hối hận.
Không những không hối hận, thậm chí sẽ làm lớn chuyện hơn.
Cô không chịu được ấm ức!
Bác sĩ Quách nói: “Cô đi mấy
ngày xem như giáo huấn, để cô bình tĩnh lại chút.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ Quách.”
Mộ An An nói xong, liền rời khỏi văn phòng bác sĩ Quách.
Bác sĩ Quách thấy cửa đóng liền thở dài.
Hôm nay đi làm, viện trưởng đã gửi tin nhắn bảo cô đừng chỉ mãi bồi dưỡng năng lực chuyên môn, còn phải xem nhân phẩm người đó, đừng tuỳ tiện dẫn theo bên mình.
Viện trưởng thẳng thắn nói, nhưng suy cho cùng bác sĩ Quách Ái Hoa cũng rất khó xử.
ở bệnh viện lâu như vậy, lãnh đạo và bệnh nhân gì cũng gặp qua, đương nhiên sẽ hiểu những lời này.
Vậy nên hôm nay mới điều Mộ An An qua khu lễ tân lầu một.
Chỗ lễ tân ngày nào cũng có người xếp hàng, nhưng ở bệnh viện thì chỉ làm thôi, không cần động não gì.
Loại việc này chắc chắn là cực hình với Mộ An An, người học hành chăm chỉ và muốn nâng cao nàng lực chuyên môn của mình.
Bác sĩ Quách Ái Hoa coi trọng Mộ An An, nhưng chuyện hôm nay xem như mài giũa tính cách của Mộ An An.
Mộ An An rời khỏi văn phòng của bác sĩ Quách liền hít một hơi thật sâu.
Mặc dù cô trả lời rất bình tĩnh,
nhưng tâm trạng vẫn không mấy thoải mái.
Vô duyên vô cớ bị điều đến khu lễ tân, sao có thể dễ chịu được chứ?
Bác sĩ Quách không nói rõ lý do, nhưng Mộ An An cũng hiểu rằng quyết định này không phải mình bác sĩ Quách đưa ra, ắt hẳn có liên quan đến ban lãnh đạo của bệnh viện.
Nếu là thời cổ đại, chẳng khác gì trạng nguyên phổ thông bị điều làm trạ tá cho một huyện lệnh nhỏ nhoi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!