Thái độ của Mộ An An khiến chủ nhiệm rất khó đoán.
Thông thường, ngay cả khi việc camera bị hòng, đáng lẽ cô ấy nên xem qua, nhưng lại ngồi im với vẻ mặt lạnh lùng như vậy.
Chủ nhiệm nhìn Mộ An An rồi nhìn qua Tiểu Trân, chủ nhiệm chỉ vào giữa: “Hai cô có ý kiến gì không?”
“Tôi không cố ý kiến. Tôi có thề đợi.” Tiều Trân nhanh chóng trả lời.
Mộ An An không nói gì, quay đầu nhìn Tiểu Trân.
Tiểu Trân cầm điện thoại: “An An, cho dù thế nào thì tôi vẫn mong cô thừa nhận càng sớm càng tốt. Suy cho cùng, trì hoãn cũng là kết quả.”
Mộ An An vẫn im lặng, chỉ nhln chằm chằm Tiểu Trân.
Tiểu Trân vô thức di chuyển cơ thể để tạo khoảng cách với Mộ An An: “An An, cô đừng nhìn tôi như thế. Cô làm tôi sợ đấy, cô có gia cảnh còn tôi thì không. Tôi thiếu tiền, còn cô thì giàu có, nhưng xin cô đừng dùng tiền để sỉ nhục tôi.”
“Không sống tốt à?” Mộ An An đột nhiên hỏi.
Tiểu Trân đang nói, đột nhiên ngập ngừng: “Cô, cô nói gì vậy….
“Cô không có thiên phú, miệng lúc nào cũng la cố gang, thực ra là làm rất ít. Nhưng suy cho cùng, cô theo bác sĩ Quách cũng lâu, vì tình nghĩa nên cô ấy mới đưa cô theo. Chỉ cần cô đừng hành xử
điên loạn, sau này chỉ cần chỉnh lại một sổ giấy tờ cần thiết thì công việc ở khoa cấp cứu sẽ vô cùng ổn định.” Mộ An An nói.
Giọng điệu của Mộ An An nhẹ nhàng, chậm rãi.
Nói xong, Mộ An An phì cười: “Cho dù hôm qua cô có nói dối tôi, bác sĩ Quách Ái Hoa cũng bảo vệ cô đó thôi. Nhưng tại sao cô nghĩ không thông muốn chết chứ?”
Mộ An An lắc đầu, có chút bất lực.
Biểu cảm của Tiểu Trân rất khó coi, dường như không hiểu những gì Mộ An An nói.
“An An, cô…” Tiểu Trân vừa
mở miệng, Mộ An An đứng dậy, tỏ ý không muốn nghe.
Mộ An An nói: “Tôi đi nhà vệ sinh, 10 phút sau quay lại.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!