Viện trưởng, lãnh đạo cấp cao của bệnh viện và một số chủ nhiệm khoa đã đều đi dự họp.
Vậy nên khi có vấn đề, lãnh đạo vẫn không hề biết.
Chủ nhiệm nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Đợi nhân viên kỹ thuật qua xem camera trước, xem khôi phục thế nào.”
Thư ký gật đằu.
Đôi vợ chồng nhìn ra cửa, người phụ nữ muốn nói nhưng bị người chồng cản.
Tiểu Trân nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Mộ An An.
Những lời đó của Mộ An An khiến
Tiểu Trân rất bất an.
Cô vô thức cầm điện thoại lên và ấn vào cuộc trò chuyện với Tông Chính Nghiêm.
Hôm qua cô chịu ấm ức như vậy, gọi thẳng cho anh ấy, sau đó còn được anh ấy dỗ dành. Nào là gửi tin nhắn, đưa đồ ăn, bánh kem và hoa đến ký túc xá cho cô.
Tiểu Trân nghĩ đến chuyện đố thì không nhịn đưực cười.
Z: Em không sao, em nhất định sẽ mạnh mẽ, cho dù cô ta có nhắm vào em thế nào.
Z: [Nhãn dán, nhãn dán.]
Z: Vừa nãy có hai người ở hành lang, cô ta suýt đánh em. Em sẽ kiên cường, nhưng em cảm thấy rầtjT>ầt mặt, khống biết camera
bên đó có thấy không.
Z: Trước đây bệnh viện có tai nạn nên họ lắp camera để thường xuyên theo dõi.
Nghiêm: Anh sẽ xử lý.
Cô gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng đối phương chỉ gửi một câú.
Nhưng Tiểu Trân thấy camera bị hỏng, liền nghĩ đến đối phương không hề gạt cô.
Anh ấy là người có thể mời cả khoa cấp cứu ăn trưa ở khách sạn ngon như vậy, có thể mua chai rượu mấy chục vạn, hẳn là vô cùng giàu có.
Bây giờ đã xong, dù kỹ thuật viên có đến cũng không khôi phục được!
Tiểu Trân nghĩ đến chuyện này, sau đỏ nhìn vào chỗ ngồi của Mộ An An và lập tức quay mặt đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm và thá lỏng cơ thể.
Mộ An An rời khỏi phòng giáo vụ và đi vào nhà vệ sinh.
Cô lấy điện thoại ra và ấn vào cuộc trò chuyện với Thất gia.
Nhưng iại ngập ngừng vài giây rồi out ra, ấn vào cuộc trò chuyện vá gọi cho Tiểu Cửu.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe.
MAlo?” Tiểu Cửu bắt máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!