“Im đi đưực không?” Mộ An An nghiêng đầu nhìn Tiểu Trân.
Tiểu Trân ngặp ngửng: “Cô hung dữ với tôi có ỉch gì.”
Cô ta không dám nói câu sau, nhưng tay vẫn cứ cầm điện thoại.
Tự nhủ với bản thân là chuyện này sẽ được sắp xếp ổn thoả
thôi.
Cho dù chuyện này không thể khiến Mộ An An rời khòi bệnh viện, nhưng cũng đủ khiến cô ta không thể tốt nghiệp.
Bác sĩ Quách Ái Hoa sẽ không xem trọng cô ấy.
Giáo sư Trịnh Thừa cũng sẽ không nhận cô ấy làm học viên.
Cô ấy sẽ trở thành người không có năng lực trong bệnh viện, sẽ không cướp chỗ của mình nữa!
Trong lòng Tiểu Trân nghĩ như vậy, không ngừng cầm chặt điện thoại đến mức các khớp tay cứng đơ hết mà không hề hay biết.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ đang quan sát biểu cảm của Mộ An An.
thế náo.” Mộ An An nói.
Chủ nhiệm nhìn cuộc trò chuyện trong điện thoại rồi nói: “Nhưng bác sĩ Quách Ái Hoa đích thực có nói qua là bảo cô đi đưa tài liệu.”
Trong hộp thoại chính là nội dung cuộc trò chuyện của chủ nhiệm phòng giáo vụ và bác sĩ Quách Ái Hoa.
ổng ấy không nói thẳng ra mà hỏi vòng vo.
Khi Mộ An An nghe chủ nhiệm nói vậy, cô không tỏ thái độ.
Cô liếc qua Tiều Trân: “Điều đó có nghĩa là có vài người vẫn tốt
SÔ.
“An An, cô đừng giận cá chém thớt như thế.”
“Tôi mắng cô đấy, không cần vòng vo.”
Đõi vợ chồng nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, người phụ nữ kia liền xía miệng vào: “Tôi nói mấy người rốt cuộc đợi đến khi nào, chúng tôi..”
“Muốn tiền thì đợi đi.” Mộ An An quay đầu, nhìn người phụ nữ mà nói.
Đôi vợ chồng làm loạn đến giờ cùng lắm cũng chỉ muốn bệnh viện bồi thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!