Khi phát đoạn video thứ hai,
Tông Chính Nghiêm liền nhln sang Tiểu Trân.
Đoạn thứ hai là Tiểu Trân đẩy xấp tài liệu cho Mộ An An và bảo ‘cô đưa đến phòng giáo vụ.
Đoạn thứ ba là Mộ An An vứt xấp tài liệu lên bàn khoa cấp cứu.
Sau khi kết thúc ba đoạn, bây giờ cả phòng im lặng.
Nhưng sự im lặng này hoàn toàn khác hẳn với lúc ngồi đợi đoạn bảng camera giám sát.
Sự yên lặng trước đó khiến người ta khó hiểu, muôn vàn cảm xúc.
Nhưng lần này là cảm giác bức bối, ngột ngạt.
Mả người đàn ông khiến cả căn phòng chìm trong cảm giác này đang ngồi trên sofa với vẻ mặt lạnh như băng.
Mộ An An ngồi bên cạnh, cụp mắt xuống nhln bàn tay Thất gia đặt trên sofa, cô muốn nắm nhưng không dám.
Người đàn ông này đang giận, vô cùng tức giận.
Mộ An An ngẩng đầu lén nhìn anh.
Người đàn ông đưa tay vịn cằm Mộ An An quay sang chỗ khác.
Tông Chính Nghiêm nhìn Tiểu Trân, anh giơ tay lên và chỉ vào Tiểu Trân: “Tiểu Trân, cô là Tiểu Trân, tên Wechat là z đúng không?”
“Nghiêm, em biết là em gạt anh, nhưng em thích anh. Em có thể giái thích chuyện này, là Mộ An An! Tất cả là tại cô ta, từ khi cô ta bắt đầu thực tập ở khoa cấp cứu là đà cưởp mất vị trí của em. vốn dĩ em mới là học sinh được bác sĩ Quách Ái Hoa xem trọng nhất, nhưng cô ta vừa đến thì bác sĩ Quách Ải Hoa lại điều em đi làm ghi chép, mà không phải đi theo cạnh cô ấy! Bác sĩ Quách Ái Hoa.” Tiểu Trân chỉ vào Mộ An An.
Mộ An An cau mày: “Tôi không cướp cơ hội cùa cô.”
“Có! Từ nhỏ đến lớn, gia cảnh tôi không tốt, nhà có đứa em trai, cái gì cũng là của em ấy. Đến học y cũng là tự tôi giành lấy, tôi không dễ gì nỗ lực đến hôm nay, nhưng chỉ dựa vào một mình Mộ An An mà cướp hết mọi thứ của tôi?
Dựa vào gì, vào gl chứ?
Cô ta tự phụ, cổ năng lực vả tự tin như vậy chẳng phải vì có gia cảnh tốt thôi sao, bộ giỏi lắm á? Phú nhị đại có tiền lại cổ sức hấp dẫn thích cô ta, tặng hoa tặng đồ ăn cho cô ta, lại còn giành mất cơ hội của người khác. Cô chính là loại ngưởi trời sinh đã may mắn, có gia cảnh tốt, nỗ lực chút là đạt đưực tất cả.
Sự tồn tại của cỏ ta đối với tôi mà nói là sự chế giễu với những người không có gia cảnh như tôi! Dựa vào đâu, rốt cuộc là dựa vào gì, thật bất công! Mấy người có thể nói tôi đố kỵ, tôi thừa nhận. Vậy thi có sao, tôi không có quyền đố kỵ à?
Tỏi không có gia cảnh mà lại nỗ lực như thế, càng nỗ lực càng phát hiện có vài thứ cả đời tôi sé
không có được. Còn cô ta dựa váo gi mà có tết cả, có gì giòi chứ, tôi muốn khiến cô ta thân bại danh liệt, khiến cô mất hết tất cả, nếm trải cảm giác chua xót khi bị phớt lờ!”
Tiểu Trân không ngừng nói, sau cùng ánh mắt hướng về con dao gọt trái cây trên bàn, đột nhiên nảy ra ý định giết người.
Lúc nảy, cô đột nhiên hiểu ra, trèn bản tin tivi, có nhiều hung thủ đều là vì nảy sinh lòng tham.
Dường như Tiểu Trân không có phản ứng gì, nắm lấy con dao gọt trái cây trên bàn xông đến Mộ An An.
Cô cách Mộ An An rất gần, khi Tông Chính Nghiêm phát hiện thì không kịp ngàn cản: “Cẩn thận!”
Mộ An An muốn tung một cú đấm, nhưng người đàn ông bện cạnh phản ứng nhanh nhạy, nắm chặt cổ tay đang cầm dao của Tiểu Trân.
‘Kế đó, người đàn ông đứng dậy và dùng sức đẩy Tiểu Trân đi chỗ khác.
Sau đầu của Tiểu Trân bị va đập, phần mặt của cô ta đập vào cửa sổ kính.
Với mắt thường có thể nhìn thấy các vết nứt trên cửa sổ.
Tiểu Trân hét lên, nửa khuôn mặt của cô ta toản là máu, nhuộm đỏ cả tấm kính.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!