Mộ An An phút chốc hiểu được khi người đàn ông này xuất hiện ờ phòng giáo vụ, toàn thân nồng mùi thuốc súng là vì giận mình.
Anh ấy hiểu lầm là cô với Tông Chính Nghiêm…
Vừa nãy khi người đàn ông rời khỏi phòng giáo vụ, bào cồ đợi
để anh xử lý Tông Chính Nghiêm trước rồi đến cô.
Mộ An An cỏ chút sợ hãi.
Cô mỉm cười nhìn Thất gia: “Sao vậy, chuyện này đã kết thúc rồi. Vậy cháu về trước đây, cháu cần giải thích với bác sĩ Quách Ái Hoa.”
Mộ An An nói xong, liền đẩy tay Thất gia ra rồi cầu cứu Tông Chính Thừa Duẫn: “Vả lại, giáo sư cũng có chuyện liên quan đến chương trinh học nên tim cháu, cháu làm việc đây.”
“Tôi không có thời gian, tôi đi trước.” Tông Chính Thừa Duẫn nói rồi quay người rời đi.
Mộ An An mắng thầm trong lòng.
Thái Tử Đoàn rõ ràng là cùng
một thế hệ, tại sao lại hèn nhát như vậy!
Không dựa dẫm được người khác, Mộ An An chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cô đối mặt với Thất gia và nở nụ cười tươi: “Nhưng cho dù thế nào, chiều nay cháu vẫn phải làm việc. Tối nay không phải chúng ta đi ăn và coi phim sao? Cháu phải mau chóng giải quyết xong công việc. Cháu rất mong đợi cuộc hẹn tối nay, vậy nên tối gặp.”
Mộ An An nói xong, quay người đi ra bên thang máy.
Vừa đến thì thang máy mở cừa, sau đó cô định bước vào để đi xuống.
Thi khi cô vừa đi đến thang máy, người đàn ông liền bế cô đi vào
trong..
Cửa thang máy đóng lại, người đàn ông để cô xuống, vừa quay đầu, liền ép Mộ An An sát vào góc thang máy.
Mùi hương của người đàn ông vây quanh lấy Mộ An An.
“Chạy cái gì?”
Mộ An An chớp mắt, trong đầu nghĩ ra vô số lý do: “Thì là đi làm, thời gian nghỉ trưa của chúng cháu rất ít nên phải mau chóng quay về, nếu không báo cáo thực tập sẽ có vấn đề.”
“Báo cáo thực tập của cháu có vấn đề gì? Hay là cháu cảm thấy cháu không cần ta nữa, định nói rời xa ta?” Tông Chính Ngự hỏi ngược lại.
“Không! Cháu không muốn! Cháu tìm Tông Chính Nghiêm chủ yếu là….”
Mộ An An chưa kịp giải thích thl cửa thang máy đã mở.
“Hai người…..” Nhân viên ngoài
cửa thang máy thấy cảnh tượng bên trong liền tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ tay vào Mộ An An và Thất gia.
Tông Chính Ngự nắm chặt tay Mộ An An và đi ra ngoài.
Phòng giáo vụ và khoa cấp cứu rất gần, đi qua đại sảnh và một con đường là đến khoa cấp cửu.
Lúc này chưa đến giờ chiều, nhưng khoa cấp cứu vẫn rất bận rộn.
Khi Tông Chính Ngự đưa Mộ An
An đến, những nhân viên y tế đang bận rộn đó liền nhln về phía Mộ An An.
Chuyện của Tiểu Trân trong vài phút ngăn ngủi đã truyền khắp cả bệnh viện.
Có vài người nhìn Mộ An An với ánh mắt kỳ lạ.
Mộ An An không quan tâm đến ánh nhìn của họ, chỉ lo lắng nhìn về phía Tông Chính Ngự.
Mộ An An muốn nói nhưng người đàn ông này đang rất giận, cô không thể nói ra được.
Tông Chính Ngự đưa Mộ An An đến cuối hành lang và mở cửa phòng cuối cùng.
Anh đưa cô vào và dùng chân đóng cửa lại.
Anh để Mộ An An lên giường rồi buông tay.
Mộ An An nhận ra căn phòng này, trước kia là nhà kho, nhưng vì thiếu phòng cấp cứu nên đã trích quỹ ra để cải tạo căn phòng này thành một khu mới.
Mộ An An đang nói, Tông Chính Ngự đặt cái mâm qua một bên, nâng cằm Mộ An An lên và xem má trái.
Mộ An An thấy thế liền nói: “Thất gia, cháu không sao. Chú xem mặt cháu không đỏ nữa rồi, nhìn không thấy vết hằn, cháu không sao.”
Mộ An An muốn quay đầu nhìn Thất gia, nhưng bị nâng cằm lên nên cô chỉ có thể quay mặt nghiêng qua.
Mộ An An nói: “Thất gia, cháu không sao thật mà.”
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ im lặng xử lý vết thương bên má trái và dưới cổ cho Mộ An An.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!