‘Không cần thiết’ của cô đối với ‘cần thiết’ của người đàn ông này vốn không đồng nghĩa.
Mộ An An chắp tay van xin: “Thất gia, cháu và Tông Chính Nghiêm trong sạch mà. Không có gì cả, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Mộ An An oan ức.
Cô bị người ta mạo danh, vả lại đến hôm nay cô mới giải quyết sáng tỏ vắn đề.
Cứ cho là giải thích với Thất gia, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Quan trọng là cô muốn giải thích, nhưng càng giải thích thì sắc mặt người đàn ông càng tối sầm lại.
Nhất là gương mặt như vậy còn đẹp trai hơn.
Mộ An An thành khẩn nói: “Thất gia, chuyện này chỉ là sự hiểu lầm. Cháu và Tông Chính Nghiêm không có gi cả, tuyệt đối không!”
Tuy nhiên, đối mặt với lời giải thích thành khẩn của Mộ An An, Tông Chính Ngự không nói lời nào.
Anh nhếch khoẻ miệng lên đầy chế giễu.
Mộ An An không hiểu.
Cô chỉ có thề giải thích trong sự tuyệt vọng Ị “Thất gia, chuyện hôm nay là do Tiểu Trân vì Tông Chính Nghiêm phá cháu, Tiểu Trân mạo danh tên cháu đề liên lạc với Tông Chính Nghiêm. Sau đó, Tiểu Trân cảm thấy cháu cướp mểt cơ hội làm việc của cỏ ta, cô ta thích người thích cháu. Không phải, chỉ là tán tỉnh cháu thôi, vậy nên mới tức giận với cháu như vậy.”
“Sao anh ấy lại quen biết cháu?” Tông Chính Ngự hỏi.
Đôi mắt Mộ An An sáng rỡ, cảm thấy không cần giải thích nữa: “Lúc trước bệnh viện thường gặp mấy tên gian thương, hôm đó cháu đi làm thì thấy anh ấy bị lừa gạt nên đến giúp đỡ. Kết qua là cháu quá xinh đẹp nên người ta muốn theo đuổi. Anh ấy theo đuổi cháu thì tặng hoa cho cháu, lúc đó cháu luôn theo bác sĩ Quách nên rất bận. Chĩ nghĩ là Tiểu Trân giúp cháu trả về, ai biết được là cô ta còn mạo danh cháu nhận
lay.”
Mộ An An nghĩ ra một lời giải thích rất hoãn mỹ.
Mộ An An mong đợi sự hài lòng của Tông Chính Ngự khi nghe lòi giải thích như vậy.
Nhưng Mộ An An không nhận thấy sự vừa ý từ anh, thậm chí anh còn nhếch khoé ‘ miệng lên đầy vẻ giễu cợt.
Đột nhiên anh đưa tay chỉnh lại tóc cho Mộ : An An: “Đứa trẻ nhà ta lớn thật rồi, còn biết giúp người khác. Giỏi thật.”
Mộ An An có một dự cảm chẳng lành…..
Mộ An An muốn cưòi nhưng khoé miệng lạ 1 cứng đơ: “Chuyện một nhân viên y lế nẽn làm thỏi mả.”
i “ừ.” Người đàn ông gật đầu tán thành.
Mộ An An thờ phào nhẹ nhõm, sẵn tiện nói luôn: “Chú biết là cháu vẫn luôn xem trọng công việc cùa mình, hôm nay xáy ra chuyện lớn như vậy, nên mới nghĩ cách giải quyết ngay đề buổi chiều cháu còn đi làm.”
Mộ An An nói xong, nhìn qua Tông Chính Ngự đang đi về phía giường bệnh.
Anh cầm điện thoại lên, Mộ An An định nói gi đó nhưng thấy Thất gia đi ra ngoài.
Mộ An An vội kéo tay Thát gia lại!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!