Mộ An An thể hiện sự chuyên nghiệp của một bác sĩ và hỏi: “Cô cần giúp đỡ gì không, có chỗ nào khó chịu không?”
“Không phải, không phải. Cô An An, cô không cần đến. Cô giúp tôi gọi hộ tá qua là được, tôi không dám để cỏ chăm sóc. Chỉ là tôi muốn đi vệ sinh, vị trí thai của tôi không ồn định nên tôi không dám đi một minh.” Chung Đinh vội thoái thoác.
Mộ An An không nói gì, liền dìu Chung Đình.
Chung Đinh từ chối: “Cô An An, cô
đừng….cô giúp tôi gọi hộ tá qua là được
[• rồi.”
“Tôi là một bác sĩ.” Mộ An An nói rồi dìu Chung Đình vào nhà vệ sinh, còn mình đứng ở ngoài đợi.
Đợi Chung Đình giải quyết xong thì Mộ An An diu cỏ ta lên giường bệnh.
Mộ An An kiểm tra sơ cho Chung Đình để chắc chắn không có vấn đề gì.
Cửa phòng đột nhiên bì mở ra, Mộ An An vẫn chưa hiểu, cô liền làm xong việc và nói: “Tình trạng của cô bây giờ rất ồn định, tiếp tục điều dưỡng là được rồi.”
I “Tôi nghĩ rằng tiểu thư An An sẽ nghĩ cách loại bò đứa bé trong bụng tôi.” Chung Đình nói.
Mộ An An nghiêm túc nói: “Bỏ suy nghĩ đó đi. Trong mắt tôi, cô là đồ bất trị, nhưng cô lại là bệnh nhân. Đứa bé trong bụng cô, ngoài trừ cô ra thì không ai có tư cách quyết định sống chết cả.”
Trước đó vừa bị người khác phê bình là làm người có vấn đề, bây giờ lại bị ngờ vực như vậy, tâm trạng Mộ An An có chút bùng nổ.
Sau khi nói xong, cô nhanh chóng điều
chỉnh lại tãm trạng.
Chung Đình vội nói: “Xin lỗi, tôi chỉ là lo lắng. Suy cho cùng, đây cũng là đứa bé đầu tiên của tôi và Thất gia, tôi rất trân trọng nỏ.”
“Chung Đình, cô thật không ra gì. Sao cô lại có thể suy đoán tiểu thư An An như vậy.” Người đàn ông đẳng sau lên tiếng.
Mộ An An quay đầu thi liền thấy Ninh Tu ị Viễn đang đứng đằng sau.
Chung Đình lập tức xin lỗi: “Vâng, là lỗi của tôi.”
Ninh Tu Viễn nói: “Trước khi vào Ngự Viên Loan, tiểu thư An An là con gái của một nhà từ thiện y học nồl tiếng, ở Giang Thành không ai lả không biết cha con lão Mộ và Mộ Thanh. Trong giới y học, lão Mộ và Mộ Thanh là một hình mẫu. Là hậu duệ
của hai người, nhân phẩm của tiểu thư An An tất nhiên được đảm bảo.”
Ninh Tu Viễn nhẹ giọng nói.
Nhưng Mộ An An không biết rằng hôm nay cô quá nhạy cảm, hay là cảm xúc của cô đang quá càng thẳng.
Khi nghe đến từ nhân phẩm thì trong lòng liền cảm thắy khó chịu.
‘ “Có vấn đề gì thì cứ ấn chuông.” Mộ An An không muốn nói nhiều, chỉ nhắc nhở Chung Đình rồi đem sồ ghi chép ra khòi phòng bệnh.
Nhưng Mộ An An vừa rời đi, Ninh Tu Viễn liền đuổi theo.
Cho dù là Chung Đình hay Ninh Tu Viễn Mộ An An cũng không muốn nói nhiều.
Cô muốn yên tĩnh nên cố gắng nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!