Nhưng Mộ An An không định suy nghĩ chuyện đó.
“Có chuyện gì vậy?” Mộ An An bình tĩnh hỏi.
Ninh Tu Viễn cười: “Muốn hòi tiểu thư An An thứ 4 tuần sau có rảnh không?”
Mộ An An cau mày.
Ninh Tu Viễn thẳng thắn nói: “Lão gia muốn tổ chức một bữa tiệc vào thử tư tuần sau. Sau khi bữa tiệc kết thúc, lão gia sẽ về thủ đô.”
Mộ An An binh tĩnh lắng nghe Ninh Tu Viễn nói, cũng không có ý định trả lời.
Mộ An An biết lâo gia đã ờ Giang Thành một tuần.
Mộ An An cũng từng nghĩ qua khi mờ yến tiệc, ông là người có địa vị cao nên cho dù chi ờ thủ đô, người ở Giang Thành đến cũng không phải là ít.
Hôm Thất gia thất hẹn, bữa tiệc trong bản tin đó nói có ông ấy tham gia.
Vả lại, đoán là bữa tiệc đó cũng là do ông ấy tồ chức.
Mộ An An không muốn nói nhiều với Ninh Tu Viễn.
Vốn dĩ trước khi Ninh Tu Viễn nói rõ sự việc, Mộ An An vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc của mình.
Nhưng Ninh Tu Viễn không nól vào trọng tâm, chỉ thích nói vòng vo.
Mộ An An không thích nhất là vòng vo nên hỏi thẳng: “ông muốn tôi đi?”
Ninh Tu Viễn gật đầu: ‘Tiếu thư An An và tỏi đều là người thông minh, tôi thích nói chuyện với những người như vậy, không cần nói quá rõ ràng.”
Nhưng cô không thích nói chuyện với ông ta, luôn cảm thấy bụng dạ ông ta rất thẳng thắn.
Mộ An An hỏi: “Vậy xin hỏi lời mời này là đại diện của lão gia hay cá nhân?”
“Dĩ nhiên cá nhân cũng là lão gia rồi. Mối quan hệ của tiểu thư An An và Thất gia vô cùng bình thường. Mà lão gia lại là người quan trọng nhất của Thất gia, lẽ nào tiểu thư An An định cả đời không gặp lão gia sao? Hoặc có thề nói là tiểu thư An An không cảm thấy bữa tiệc chính là cơ hội để cô chính thức gặp mặt lão gia hay sao?” Ninh Tu Viễn nói.
Mộ An An cau mày, khách sáo nói: “Tỏi sẽ
suy nghĩ, cảm ơn. Tôi phải đi làm việc, xin lỗi.”
Nói xong, cô liền đi đến bàn khoa câp cửu.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến những lời Ninh Tu Viễn nói.
Chỉ là trong thời gian Chung Đình mang thai, Mộ An An không tiện gặp lão gia.
Vừa đển khoa cấp cửu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cô.
Tâm trạng tồi tệ của Mộ An An đạt tới đỉnh điềm.
Còn hai tiếng nữa là tan ca, cô chỉ có thể ngồi ở bảng ghế dài chờ đợi.
Vì ngoại trừ bác sĩ Quách Ái Hoa thì không ai để cô làm gì.
Cô ngồi ở băng ghế dài, muốn gửi tin nhắn cho Thất gia nhưng sau cùng lại thôi.
Vốn dĩ muốn tìm Tiều Cửu tán gẫu để thoải mái hơn, nhưng Tiểu Cửu cũng không trả lời.
Đột nhiên, Mộ An An cảm thấy mình thật cỏ đơn.
Một cảm giác cô đơn đến khó tả, cũng như cảm giác nghi kỵ từ những người xung ‘ quanh, khiến cô có chút ngột ngạt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!