Khi Mộ An An hòi xong, trong lòng có chút căng thẳng.
Trước mặt có tấm kính, cô có thể thấy rõ khi bản thân hỏi câu này, miệng người đàn ông khẽ cong lên.
Nhìn thì rất lạnh lùng, chỉ đáp lại một chữ
‘ừ’.
Mộ An An cười thầm.
“Thất gia, cháu muốn ăn kẹo hồ lô.” Mộ An An nói.
Nói xong, Mộ An An ngẩng đằu lên thấy một tiệm kẹo hồ lô ỏ’ thang máy trước mặt.
Tông Chính Ngự qua đó.
Mộ An An đi theo Tông Chính Ngự đến một tủ kính dẻ những cây kẹo hồ lô.
Trên đó xếp đầy nhừng hàng kẹo hồ lô đỏ rực, bóng bẩy.
Không chỉ có hương vị sơn trà, còn có dâu, mận và cà chua.
Phần cùi đầy đặn, phủ một lớp siro đỏ, trông đặc biệt ngon miệng.
Phục vụ nhiệt tình hỏi: “Cô bé lấy một xiên đi, sơn trà mà chúng tôi dùng vừa to vừa ngọt, bảo đảm cô thích ăn.”
Mộ An An chọn một xiên, đưa tay níu áo người đàn ông bèn cạnh và ngẩng đầu nói: “Cháu muốn ăn cái này.”
Người đàn ông tiến lẽn một bước, đưa tay xoa đầu cô: “Được.”
Khi phục vụ ngẳng đầu lên nhìn anh, trong dôi mắt đó hoàn toàn không có sự ấm áp: ị
Vừa nãy, phục vụ vẫn còn đắm chìm trong sự ấm áp của người đàn ông khi cúi đầu nhìn cô gái.
Vừa ngẩng đầu liền thấy thái độ lạnh lùng của anh, vả lại ánh mắt còn đầy sát khí.
Trong chốc lát, cô ấy có chút không quen.
Ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại rồi nói: “Vâng được, có ngay.”
Phục vụ lấy xiên kẹo hồ lô mà Mộ An An chọn và gỏi lại đưa cô: “Cảm ơn cô đã nếm thử.”
Mộ An An nhận lấy, cầm xiên kẹo trong tủi ra và cắn một miếng.
Khi cắn lớp siro bên ngoài, thịt quả sơn trà không ngọt lắm mà có hơi chua, nhưng vị chua này rất tuyệt.
“Ngon.” Cô nói.
Tông Chính Ngự thanh toán xong, vòng tay qua eo cô và đi về phía thang máy để tránh người khác va vào cô.
Sau khi Mộ An An cắn một cái, cô đưa xiên kẹo để cùng ăn với Thất gia: “Chú thử xem.”
Phản ứng đầu tiên của Thất gia là cau mày.
Cô gái này thích thì anh cũng sẽ thích.
“Ân đi, thực sự rất ngon. Đã lâu rồi không được ăn ngon như vậy.” Mộ An An thúc giục.
Vì sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, Mộ An An phải nhón chân đưa kẹo hồ lô cho anh.
Tông Chính Ngự nhẹ nhàng ân người cỏ xuống, tiến sát lại và cắn miếng kẹo hồ lô thứ hai.
Vừa cắn thì miệng anh tràn ngập vị ngọt béo, sau đó là vị chua.
Đối với người đàn ống, hương vị này không đáng để khen.
Bất lực, cồ gái bên cạnh nhìn anh một cách mong đợi: “Có phải rất ngon không?”
Tông Chính Ngự gật đầu: “ừ, rất ngọt.”
Mộ An An mỉm cười hài lòng, đưa cái túi để anh nhả hột ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!