Nó khá là thành công.
“Ái chà, người hâm mộ bây giờ thật sự..
Không hiểu chuyện.” Bác sĩ chữa trị cho Lee đang viết báo cáo thì nói một câu.
Sau khi phẫu thuật xong, Leo hôn mê nẳm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.
vốn dĩ người đã ốm yếu, nay nhìn càng ốm yếu hơn.
Bác sĩ viết xong báo cáo, lúc cùng Mộ An An ra ngoài thì bên ngoài đã xử lý xong xuôi.
Chỉ còn một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp và Lạp Tử ở lại.
“Bác sĩ, tôi là quản lý của bệnh nhân trong đó. Tôi tên Nguyễn Thiên Vũ, xin hỏi tình trạng của cậu ấy thế nào rồi?” Người đàn ông mập mạp tiến lên hỏi.
Bác sĩ định nói thì y tá bên cạnh đến tìm người: “Bác sĩ Đỗ, bên đây có bệnh nhân.”
Bác sĩ Đỗ nói với người quản lý: “Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, cần quan sát thêm vài ngày.”
“Tay của Ca Ca tôi thế nào rồi, có ảnh hường gì không?” Lạp Tử hỏi.
Bác sĩ Đỗ trả lởi: “Cần tiếp tục hồi sức, nhưng mọi người nên chú ý vết thương rất sâu, có khả năng không thể hồi phục tốt được như ban đầu.”
“Chơi piano có ảnh hường gì không?” Lạp Tử hỏi.
Bác sĩ Đỗ trông có vẻ tiếc nuối: “Phải xem giai đoạn sau phục hồi. Đây là bác sĩ Mộ An An, những chi tiết khác mọi người có thể hỏi cồ ấy, xin lỗi.”
Bác sĩ Đỗ nói xong liền rời đi cùng y tá.
Ánh mắt của Lạp Tử như nổi lửa, cô ta đưa tay đẳy Mộ An An: “Đều tại cô!”
Hai mắt cô ta đỏ hoe: “Cô có biết từ lúc Leo 3 tuổi đã học đàn piano, đàn piano là ước mơ của anh ấy, khồng đàn piano thì anh ấy sẽ chết. Cô có biết anh ấy nỗ lực cỡ nào không, trong giai đoạn thi đấu, mỗi ngày đều chỉ ngủ một hai tiếng, cố gắng hết sức luyện đàn và luyện nhảy!
Anh ấy là hào quang trong lòng mỗi người hâm mộ chúng tôi, hào quang của chúng tôi bị cô huỷ hoại rồi. Cô không xứng làm bác sĩ! Sao cô có thể như vậy, cô có biết rang vì
ước mơ của minh mà anh ấy đã nỗ lực như thế nào không.
Chính vi tôi nhìn thấy được nỗ lực theo đuổi ước mơ cùa anh ấy, cho nên tôi mới có động lực. Bây giờ anh ấy có chuyện rồi, cô bảo tất cả người hâm mộ chúng tôi phải làm sao đây. Tại sao cô làm như vậy, lẽ nào bây giờ làm bác sĩ lại tuỳ tiện như vậy sao, người nào cũng có thể làm bác sĩ à?”
Lạp Tử xông đến đẩy Mộ An An.
Mộ An An cứ lùi dần về sau.
Vốn dĩ cô rất tức giận, cảm thấy không nói nên lời.
Nhưng nhìn thấy Lạp Tử khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, lại cảm thấy buồn cười.
Bác sĩ Đỗ chi nói là xem giai đoạn sau phục hồi, nhưng con người này lại xem như Leo tàn phế rồi không bằng.
Người quản lý bước lên kéo Lạp Tử ra.
Nguyễn Thiên Vũ xin lỗi: “Thật ngại quá, từ lúc Leo đi diễn là cô ta đã rất thích cậu ấy rồi. Xảy ra sự cố ngoài ý muốn, trong một lúc không thể chấp nhận được nên tâm trạng có hơi kích động.”
Mộ An An lắc đầu: “Nhớ thời gian tới là bệnh nhân cần nghỉ ngơi thật tốt, ký giả giới truyền thông hay bất cứ người nào không liên quan cũng đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi. Còn nữa, đây là hành lang khoa cấp cứu. ở đây không chỉ có một bệnh nhân, xin chú ý âm lưọmg.”
Nguyễn Thiên Vũ gật đầu: “Vâng, xin hỏi bây giờ có thể chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh chưa?”
“Theo dõi một đêm, mai kiểm tra không vấn đề gì mới có thể chuyển đi.” Mộ An An trả lời ngắn gọn.
Đang nói thì thấy Bác sĩ Quách Ái Hoa và bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch cùng bước ra.
Mộ An An nói với người quản lý: “Hai người đi làm thủ tục trước, có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm bác sĩ khoa cấp cứu.”
Nói xong, Mộ An An đi về phía bác sĩ Quách Ái Hoa.
Bác sĩ Quách Ái Hoa đang bàn chuyện với chủ nhiệm khoa tim mạch.
Quách Ái Hoa cho biết: “Bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu trên đường, bên cạnh không ai dám hành động, chỉ gọi cấp cứu đến giúp
đỡ.”
Bác sĩ chủ nhiệm: “Mau chóng liên lạc người nhà bệnh nhân, tình trạng không mấy lạc quan rồi.”
Mộ An An nghe thây tình trạng không mây
lạc quan liền có chút ngập ngừng.
Thấy cô đi tới, bác sĩ Quách Ái Hoa chì liếc cô một cái, cũng khồng nói nhiều.
Mộ An An lắng nghe bác sĩ Quách Ái Hoa và bác sĩ chủ nhiệm đang tường thuật tình trạng của bệnh nhân bị đau tim.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!