“An, An An, cái đó, là Hoắc Hiển thật sao?”
“Chẳng lẽ là giả sao?” – Mộ An An hỏi ngược lại.
Tiểu mập mạp trừng lớn hai mắt, sau đó hét lên một tiếng, nhưng kêu một lúc, lập tức nhận thức được đây là ở đâu, vội vàng che miệng lại.
Cô vô cùng kinh ngạc: “Là Hoắc Hiển… Trời ơi, mình nghĩ cả đời mình chưa bao giờ có cơ hội được nhìn anh ấy gần như vậy.
Thật đấy! Hơn nữa đôi chân thì siêu dài! An An, thật sự là Hoắc Hiển!”
Trần Hoa ôm lấy trái tim, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng: “Tại sao mình có một loại cảm giác như được gặp thần tượng vậy!”
Mộ An An nhìn Trần Hoa, cúi đầu cười, lấy điện thoại, thêm Hoáắc Hiển và Trần Hoa vào một nhóm.
Trần Hoa vô cùng hưng phấn, nghe thấy âm thanh của điện thoại, nghi ngờ lấy ra, nhìn thấy bên trong là nhóm trò chuyện, sau đó nhìn Mộ An An: “Nhóm trò chuyện gì vậy?”
“Nhóm trò chuyện ăn cơm.” – Mộ An An nghiêm túc giải thích, sau đó nói thêm: “Cùng Hoắc Hiển.”
Trần Hoa nhanh chóng mở to mắt.
“Cậu không những được gặp thần tượng, còn có thể ăn cơm cùng thần tượng.”
Mộ An An cười nói, rôi nhanh chóng rời đỉ.
Trần Hoa ở nguyên chỗ cũ, nhìn xuống nhóm trò chuyện, Hoắc Hiển vốn đang bị chủ nhiệm giáo huấn, lúc này liền gửi một tin nhắn chào hỏi.
Cô run rẫy bắm vào.
Ảnh đại diện là chính Hoắc Hiển.
Trần Hoa cảm thấy vô cùng huyền ảo, điện thoại có chút không giữ được.
Cô vội vàng đuổi theo Mộ An An: “An Nn, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Chỉ là báo đáp thôi.”
Mộ An An không có ý định nói với tiểu mập mạp, vừa rồi cứu Hoắc Hiển, hoàn toàn là vì tiểu mập mạp.
Mộ An An ở cùng một chỗ với Trần Hoa, cơ bản đều là Trần Hoa nói, Mộ An An nghe, mà Trần Hoa nói rất nhiều về Hoắc Hiển.
Vừa nhìn thấy chính là mối tình đầu của cô gái, có suy nghĩ với trùm trường.
Nhưng Trần Toa nhát gan, mọi suy nghĩ chỉ có thể giữ trong lòng.
Cho nên vừa rồi nhìn thấy Hoắc Hiển bị người ta đuổi giết, Mộ An An liền nghĩ tới Trần Hoa.
Dù sao Hoắc Hiển thực sự rất đẹp trai, khí chất kiêu ngạo đó rất thu hút các cô gái nhỏ.
Mộ An An cảm thấy nếu thích thì nhanh chóng lấy giành lấy, dùng mọi cách, cho dù cuối cùng không giành được, cũng sẽ không có gì tiếc nuối.
Mộ An An nhắc nhở: “Mau bàn bạc với anh ta đi, buỏi tối ăn cái gì, đã nói là buổi tối ba người cùng nhau đi.”
“Mình thật sự….
đi cùng với trùm trường sao?” – Trần Hoa vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, nhưng sau đó lại do dự: “Các cậu đi ăn cơm, dẫn mình theo, không sao chứ?”
Cô nhìn xuống bản thân.
Đây là động tác độc quyền của Trần Hoa khi cảm thấy tự Hộ Mộ An An trực tiếp ôm vai Trần Hoa: “Đừng nói mình xúi dục cậu! Nhưng cậu tự mình suy nghĩ đi, Hoắc Hiển tồn tại như thế nào ở trong lòng cậu, cậu có thể cùng Hoác Hiển và bạn bè ăn cơm với nhau, không tuyệt sao?”
Trần Hoa dừng một chút: “Tuyệt!” – Mới vừa nói xong, Hoắc Hiển đã gửi tin nhắn trong nhóm.
Hoắc Hiển: Tiểu học muội, buổi tối muốn ăn gì?
Hoắc Hiển: Đừng khách sáo với anh trai.
Hoắc Hiển: @Mộ An An @Trần Hoa.
Trần Hoa nhìn chằm chằm vào ba tin nhắn Hoắc Hiển gửi tới, trừng lớn mắt: “Anh ấy, anh ấy @ mình… a, anh ấy.”
“Mộ An An, Trần Toai”
Cùng với tiếng gọi vừa rồi, bác sĩ Trần đi tới trước mặt Mộ An An và Trần Hoa.
Trần Hoa nhanh chóng cắt điện thoại đi.
Bác sĩ Trần đi tới chỗ hai người họ: “Các cô bây giò đi theo tôi đến văn phòng, có nhiệm vụ giao cho các cô.”
Nói xong, bác sĩ Trần liền dẫn hai người đến văn phòng.
Mộ An An nghĩ bác sĩ Trần sẽ giáo huấn hai người chuyện xin nghỉ, nhưng không phải.
Phòng bác sĩ khá nhỏ, chỉ có hai dãy ghé…
Bác sĩ Trần chỉ vào hai chiếc ghé gần cửa và nói: “Các cô sử dụng hai máy tính này, sao chép lần lượt các hồ sơ ca bệnh trong tệp F1 đến F4, hoàn thành trước giờ tan ca buổi tối, có vấn đề.
gì thì hỏi sư tỷ bên cạnh.”
Bác sĩ Trần rời đi ngay sau khi bàn giao.
Sao chép ca bệnh?
Mộ An An có chút không hiểu, ý nghĩ đầu tiên là để hai người bọn họ thực tập.
Nhưng, Mộ An An đảo mắt qua nhìn hai chiếc ghế bên cạnh, hai sư tỷ đang điên cuồng sao chép các ca bệnh cùng với chiếc máy tính.
Cái này không giống như là đang học tập.
Mộ An An thuận miệng hỏi: “Sư tỷ, các ca bệnh này là sao vậy?”
Sư tỷ đang sao chép đau đầu, vuốt kính ngắng đầu lên nhìn: “Không biết là người bệnh thần kinh nào, đã lấy trộm tất cả hồ sơ bệnh án của bệnh viện chúng ta.”
Trần Hoa khiếp sợ: ” Ăn trộm hồ sơ bệnh án sao?”
Mộ An An cũng không hiểu.
Cô đã từng nghe nói trộm xác và thuốc từ bệnh viện, nhưng chưa từng nghe nói trộm hồ sơ bệnh án.
Sư tỷ: “Đúng vậy, thật kỳ lạ.
Hơn nữa đêm hôm qua, đã lấy trộm tất cả hồ sơ bệnh án của tất cả các khoa, nghe nói camera giám sát đã quay lại một bóng dáng, là đàn ông, rất cao.
Tôi nghĩ, phỏng chừng đó là một bệnh nhân.”
“Bệnh viện đã tìm ở phòng bệnh nhân cả buổi sáng, chắc không phải đâu.” – Một sư tỷ khác đang sao chép bổ sung một câu.
Mộ An An kéo Trần Hoa ngồi xuống máy tính.
Trần Hoa nhỏ giọng: “Đây rót cuộc là người nào?”
“Không biết, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ bác sĩ giao là được rồi.” – Mộ An An đáp lại.
Loại vấn đề này, ngoại trừ người có liên quan đến trộm hồ sơ bệnh án ra, không có phỏng đoán nào khác có thể đưa ra, Mộ An An cũng lười suy nghĩ.
Hoạt động gân cốt, sẵn sàng vào trạng thái làm việc Nhưng trước đó, cô nhắc nhở Trần Hoa một câu: “Nhớ trả lời nam thân của cậu, các người bàn bạc ăn cái gì.”
“Này, tại sao lại là chúng tớ?”
“Bỏi vì mình không đi.”
“Sao?”
Trằn Hoa há hốc mồm.
Mộ An An ngẳng đầu cười khẽ, dùng bút gõ đầu Trần Hoa: “Ngốc à, đây là cơ hội cho cậu.
Đừng có nói với mình cái gì, mình không đi thì sao nào, buổi tối cậu tới rồi, mình gọi điện cho Hoắc Hiển là được.”
Nói xong, Mộ An An lại bổ sung thêm một câu: “Trần Hoa, bạn bè với nhau, mình tạo cơ hội cho cậu.
Muốn trở thành bạn bè với nam thần mà cậu luôn thích, trở thành người yêu hay trở thành người xa lạ, là do cậu lựa chọn.”
Mộ An An tính cách tương đối thẳng thắn, cho nên rất thích mọi chuyện rõ ràng, nói chuyện trực tiếp.
Đã nói như vậy rồi, Trần Hoa cũng đã hiểu.
Về phần Trần Hoa bởi vì bản thân tự ti là một người mập mạp, Mộ An An không có cách thay đổi, chỉ có thể để cô ấy lựa chọn Năm giờ tôi.
Mộ An An và Trần Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ mà bác sĩ Trần giao cho.
Trong nhóm WeChat, Trần Hoa và Hoắc Hiển hẹn nhau đi ăn thịt nướng gần trường y lúc 7 giờ tối, Mộ An An không tham dự.
Mộ An An hiện tại đang đau đầu một việc…
Vết thương ở tay, làm thế nào giải thích với Thất gia đây?
La Sâm tới đón cô quay.
về Ngự Viên Loan, trên xe Mộ An An đã hỏi qua, Thất gia đã trở lại biệt thự Ngự Viên Loan, chờ cô cùng ăn cơm.
Mộ An An lén lút giấu tay dưới ống tay áo.
Miệng vết thương ở trên mu bàn tay, ăn cơm nhất định sẽ lòi ra.
Mộ An An ở trên xe điên cuồng nghĩ cách.
Xe tới Ngự Viên Loan, người hầu cung kính bước tới, mở cửa xe cho Mộ An An.
Mộ An An thở dài một hơi, lúc này mới xuống xe đi vào nhà.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tông Chính Ngự ngồi ở sô pha, bắt chéo chân một cách tao nhã, lật xem tài liệu.
Anh thậm thí không ngẳng đầu lên, cũng biết biết Mộ An An đã trở về: “Lại đây.”
Mộ An An giấu vét thương trên tay, đi tới chỗ Thất gia: “Thát gia, chú đã về rồi sao?”
Tông Chính Ngự vốn dĩ đợi Mộ An An ngồi xuống bên cạnh, kết quả không đợi được.
Thất gia liền trực tiếp nhíu mày, ngắng đầu…