Đọc truyện hay Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Biểu cảm của mấy cô y tá bên ngoài bắt đầu biến đổi.
Cảnh tượng này đối với Trần Hoa thật sự rất ngượng ngùng!
Cô ấy nắm chặt điện thoại trong tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhưng mãi vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Mộ An An nhìn ra được sự khó xử của Trần Hoa, cô trực tiếp nói: “Tôi, Trần Hoa và Hoắc Hiển ba người chúng tôi là tình bạn trong sáng.
Chẳng lẽ các người đều giống như Giang Cầm đại tiểu thư nghĩ nông cạn giữa nam và nữ sẽ không có tình bạn trong sáng, cứ chơi với nhau là phải ai thích ai mới được à?”
Mộ An An dứt lời, liền nhìn về mấy cô y tá bên ngoài.
Không ai dám lên tiếng.
Ai dám phản bác thì chẳng phải tự nhận mình nông cạn à?
Câu đó nói như thế, ai cũng chẳng dám phản bác.
Bên kia Giang cầm bị tức cho đen cả mặt: “Tiểu thư An An, cô cũng thật cao quý.”
“Tôi không cao quý sao?” – Mộ An An hỏi ngược lại.
Giang cầm triệt để bị nói cho câm luôn.
Cô ta vô cùng ấm ức.
Mộ An An được vị ở Ngự Viên Loan bưng cao như thế, cho dù trong lòng Giang cầm có bao nhiêu xem thường Mộ An An, thì ngoài mặt vẫn không dám nói Mộ An An không cao quý.
Trận chiến này Giang cầm lại thua rồi.
Cô ta tức tối chụp lấy túi của mình, lúc ra cửa còn cố tình đá vào chiếc điện thoại còn dưới đất của Trần Hoa.
Điện thoại men theo cạnh bàn trượt đến bên chân Mộ An An.
Màn hình đã bị rơi vỡ rồi.
Mộ An An nhặt điện thoại lên, nói với Trần Hoa: “Hoa Hoa, ngày mai tan ca mình đưa
cậu đi thay màn hình nhé?”
Trần Hoa đã đứng dậy nhưng vẫn cúi đầu.
Tóc cô ấy vừa nhiều vừa dày, cúi đầu như thế khi tóc rũ xuống, Mộ An An cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ấy.
Mộ An An có chút lo lắng.
Nguyễn Ngọc nhìn tình huống trước mắt, ngay lập tức bay ra nói với những nàng y tá bên ngoài: “Tôi có vài bệnh nhân muốn bàn với mấy cô đây.”
Tuy Nguyễn Ngọc sợ phiền phức, nhưng người lại rất trưởng thành, nhìn hiểu được vấn đề liền ngay lập tức hốt những cô y tá kia đi.
Phòng làm việc chỉ còn lại Mộ An An và Trần Hoa.
Mộ An An cầm điện thoại đi về phía Trần Hoa, an ủi cô ấy: “Hoa Hoa, cậu đừng quan tâm những người kia nói gì, Hoắc Hiển chỉ đùa với mình thôi.”
Mộ An An vươn tay vỗ vai Trần Hoa nói:
“Mặc kệ bọn họ đi, ai dám nói gì cậu, mình sẽ đòi công bằng lại cho cậu!”