Đọc truyện hay Binh Vương Triệu Đông
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tông Chính Ngự dường như dùng cả
khuôn mặt đặt trên màn hình.
Nhưng cho dù có phóng đại khuôn mặt như thế cũng không tìm ra được vấn đề gì, thậm chí còn tô điểm thêm cho sợ hoàn mỹ trên khuôn mặt ấy.
Lông mày, mắt, mũi thậm chí miệng đều vô cùng tinh xảo, hơn nữa khi kết hợp lại với nhau vô cùng hoàn mỹ.
Bất kể bạn nhìn như thế nào cũng có thể khiến bạn kinh ngạc, ngay lập tức rung động.
Vì Mộ An An đã thích người đàn ông ấy mầy năm nên khi nhìn anh ta trong mắt đều tự gắn fillter đẹp trai lên anh ta.
Nhưng Mộ An An vẫn luôn nghĩ cho dù cô nhìn chú ấy mà không cần fillter cũng đẹp muốn bùng nổ!
“Chú Tông, chú đến rồi à?”
Mộ An An hỏi nhỏ nhẹ.
Tông Chính Ngự dời điện thoại đi, chắc là đặt lên bàn trà, vì thế vừa hay quay được
người đàn ông đang ngồi trên sofa một cách rõ ràng,
Anh ta chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản, cúc ảo mở ra ba cúc, cả người mang theo sự quyến rũ tuỳ tiện.
Tông Chính Ngự không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm Mộ An An đang dùng nụ cười nhẹ nhàng nhìn anh.
Mộ An An sợ anh nhìn thấy gì đó, chủ động nói: “Thất gia, cháu đang trực ban.”
Lông mày Tông Chính Ngữ khẽ cau:
“Giang Trấn lại tìm cháu sao?”
Mộ An An vội vã lắc đầu: “Dạ không.”
“Đừng cười nữa.”
Tông Chính Ngự dựa vào sofa, rất dễ dàng phát hiện ra Mộ An An đang diễn nói: “Nói, xảy ra chuyện gì?”
Cái khí thế này không thể cãi lại được.
Cái cô công chúa nhỏ này vẫn luôn ấm áp
hiểu chuyện, Trần Hoa tự ti kia có lẽ là không thích nhưng cũng rất tủi thân đó.
Ngay cả khi qua điện thoại, Mộ An An vẫn có thể cảm nhận nội lực của người đàn ông này.
Người đàn ông này quá khôn ngoan.
Không thể che giấu bất cứ điều gì.
Mộ An An đã ở với Tông Chính Ngự được tám năm, và điều duy nhất cô có thể giấu anh là lần đó phát sinh với Thất gia.
“Cháu không sao.”
“Bé con.”
Tông Chính Ngự không có kiên nhẫn để nghe lời che đậy này: “Ta đã nói, đừng có nói dối.”
Mộ An An ngước mắt lên nhìn Tông Chính Ngự.
Giờ phút này, mọi lời nói che giấu đều vô dụng, cho nên Mộ An An không tiếp tục giả bộ nữa.
Nụ cười sụp đổ trong tích tắc.