“Còn cái thứ ba nữa.
” Mộ An An nói.
Cái thứ ba là một đoạn ghi âm, là những lời Giang cầm nói với Tông Thất.
Chúng đã qua chỉnh lý lại, chỉ có những lời
quan trọng được cắt ra.
Giang cầm: “Sao có thể là tôi được, tôi không có vô vị như vậy! Cô công chúa kia cũng rểt ngu, bị chính bạn thân của mình bán đứng cũng không biết!”
Tông Thất: “Bị bạn thân phản bội?”
Giang cầm: “Bạn thân béo của cô công chúa, chính là cái người mà hôm anh đưa tôi đi đua xe gặp được, rất xấu, thích một người đàn ông.
Kết quả người đàn ông đó thích công chúa nhỏ, còn công khai tỏ tình mấy lần, cô bạn thân kia đố kỵ nên mới làm ra những chuyện đó.
”
Trần Hoa nghe những lời Giang cầm nói, vẫn luôn lắc đầu, “Không phải mình, mình không có, không phải mình, cô ta đổ oan cho mình!”
Đến cuối cùng Trần Hoa không nghe tiếp được nữa, tâm tình bùng nổ, đem điện thoại đang cầm trên tay ném ra ngoài.
Cô ấy nhìn chằm chằm Mộ An An: “Mình không có phản bội cậu!”
Mộ An An nhắm mắt hít thở sâu, tâm tình của cô đều hỗn loạn hét lên, nhưng vẫn còn khống chế được.
So với Trần Hoa lúc này đang bùng nổ, Mộ An An còn có thể bình tĩnh tiếp tục đối mặt với chuyện này.
“Khi những chứng cứ này đặt ra trước mặt tôi, lúc đó tôi vẫn kiên định tin tưởng cô.
”
Mộ An An nói, “Nhưng hôm nay cô khiến tôi rất thất vọng cô biết không? Cô có biết khi cô gọi một bản hợp đồng đặc biệt đến tôi có cảm xúc gì không?”
“Mình không biết cái hợp đồng đặc biệt này
giấu nhiều bí mật như thế!”
Trần Hoa nhìn Mộ An An, nói rất nghiêm túc: “Cậu có thể tin mình không, mình thật sự không biết!”
Mộ An An trầm mặc.
Trần Hoa không ngừng lau nước mắt, cả người đều lung lay hết, trông rất bàng hoàng, nhưng nhiều hơn là sự gấp gáp do bị hiểu lầm.
“Lúc mình biết những bài viết kia, mình vẫn một mực nói thay cho cậu, mình thật sự đã chạy đến bệnh viện tìm cậu, minh sợ cậu bị những bài viết kia làm tổn thương, nhưng khi đến bệnh viện thì nhìn thấy Hoắc Hiển đang bảo vệ cậu, mình cảm thấy có lẽ cậu không cần mình.
”
Giọng nói Trần Hoa rất nhẹ, cô cúi đầu: “Mình thật sự ganh tỵ với cậu, từ khí biết cậu chính là công chúa Ngự Viên Loan, hơn nữa còn xinh đẹp như tiên nữ, điều đó khiến mình càng ganh tỵ với cậu hơn.
”
Đối mặt đến lúc này, tâm tình Trần Hoa vốn dĩ sốt ruột kích động đã bắt đầu từ từ bình
tĩnh lại.
Cô ngước đầu nhìn Mộ An An, tiếp tục nói: “Nhưng loại ganh tỵ đó mình từng nói qua, đó chỉ là loại ganh tỵ ngưỡng mộ, không có gì khác.
Mình thừa nhận, lúc thấy Hoắc Hiển không ngừng tiếp cận cậu, còn tỏ tình với cậu, lúc đó mình ganh tỵ đến điên lên.
Thậm chí hôm đó cãi nhau với cậu, cũng chỉ là do mình tích tụ quá nhiều cảm xúc.
”
“Mình ngưỡng mộ cậu, được một người đàn ông cao quý như thế cưng chiều, cậu có thể xinh đẹp như thế, tự tin kiêu ngạo như thế, cũng có thể khiến Hoắc Hiển uống say liên tục gọi tên cậu.
Còn mình cái gì cũng chẳng có.
”
“Cậu nhìn cái kẹp trên đầu cậu kìa, vừa xinh đẹp lại còn phát sáng.
”
Trần Hoa chỉ cái kẹp trên đầu Mộ An An, “Cậu đến cả một cái kẹp tóc nhỏ xíu cũng cao quý hơn người khác, mình có thể không ganh tỵ sao!”
Mộ An An vươn tay tháo nó xuống.
Đây chính là chiếc kẹp mà ở trên khinh khí cầu Thủ Đô, Tông Chính Ngự tặng cho cô.
Lúc đầu Mộ An An không nỡ đeo, nhưng Thất gia nói đồ chú ấy tặng phải đeo lên, không được giấu.
Vì thế cơ bản là mỗi ngày cô đều đeo nó.
“Cho nên vì những ganh tỵ này mà cô phản bội tôi, cũng muốn giống như những bài viết trên mạng kia, kéo tôi vào vũng bùn sâu thẳm sau đó huỷ tôi ư?”
“Mình không có!” Trần Hoa kiên định hét lên, “Mình thừa nhận mình ngưỡng mộ cậu, mình tự ti bỉ ổi, mình cũng từng thầm ảo tưởng có một ngày cậu bị Thất gia vứt bỏ, cậu không còn gì nữa chỉ còn có mình, mình sẽ thu giữ cậu chăm soc cho cậu.
”
Đây là lần đầu Mộ An An nghe được những suy nghĩ này của Trằn Hoa.
Cô không nói gì hết, bởi vì cô thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Trần Hoa lại nói: “Nhưng đó cũng chỉ là một suy nghĩ của mình, mình thừa nhận
mình kém cỏi, cũng không đủ lương thiện nên mới có những suy nghĩ đen tối đó.