Lúc này, La Sâm đã mang đội người từ Ngự Viên Loan hùng hổ chạy đến, bao vây hết đám người từ trong ra ngoài.
Trông thanh thế vô cùng to lớn.
Mà hiện trường Giang Đô Hội đã hỗn loạn tùm lum.
Lực lượng cảnh sát giăng dây cảnh giới, đem đám người lùa vào phạm vi an toàn.
Những người tháo chạy từ đám cháy, người xem kịch và giới truyền thông đều được tập họp bên ngoài.
Giới truyền thông không chỉ báo cáo tin tức về đám cháy, lúc này đang vây một người phụ nữ lại tiến hành phỏng vấn tại chỗ.
Mà người phụ nữ này, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo khoác dài, áo khoác dài đến đùi, từ đùi trở xuống đều trong trạng thái trần như nhộng.
Đầu tóc người phụ nữ bù xù, giới truyền thông xung quanh không ngừng nháy máy ảnh.
Bởi vì người phụ nữ này vài phút trước đã loã thể tháo chạy ra ngoài từ đám cháy.
Mà giới truyền thông nhận ra người phụ nữ này, cô ta chính là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn dược liệu đứng đầu Giang Thành!
Vì thế lúc này xung quanh cô ta đều là những phóng viên phỏng vấn cô ta!
Giang cầm từ lúc thoát ra ngoài đến giờ đều trong trạng thái hoảng hốt.
Lúc này còn đối mặt với đống súng dài súng ngắn
mic của mấy tay phóng viên
, khiến nỗi xấu hổ của cô ta lập tức bị phóng đại, nhất là khi đối phương hỏi: “Giang đại tiểu thư, sao cô lại xuất hiện ở Giang Đô Hội?”
“Sao cô lại tháo chạy ra đây với dáng vẻ như thế này?”
Những câu hỏi này cô căn bản không trả lời được.
Cô vốn dĩ đang đợi Tông Thất trong phòng, kết quả có ba người đàn ông xông vào đè cô lên giường, lúc đó cô hãy còn đang ngẩn ngơ không biết gì.
“Này, cô ở đây à!”
Trong lúc Giang cầm đang bối rối không biết đáp trả những tay phóng viên kia như thế nào, thì một tên mập để trần thân trên
chạy đến nói một câu: “Tôi còn lo cô không thoát ra được chứ, nhìn cô không có gì thì ổn rồi.
Mùi vị của cô ổn đấy , hôm khác mình tiếp tục nhé.
”
Tên mập kia nói xong còn thả một nụ hôn gió cho Giang cầm, sau đó xoay người đi về hướng khác.
Người đàn ông đó chỉ đi qua đây nói có một câu, nhưng lời nói của anh ta lại làm bùng nổ cả cái hiện trường.
Những phóng viên xung quanh chỉ cần là một người có não thì sẽ hiểu được lời vừa nãy của tên mập kia có ý gì, họ bắt đầu sôi nổi xông đến phỏng vấn Giang cầm.
Giang cầm một mực trốn tránh, đám phóng viên thì không ngừng ép cô ta, cuối cùng Giang cầm thẳng tay cầm lấy một cái máy ảnh của người ta ném xuống đất, khiến cho hiện trường ngày càng hỗn loạn.
Giang cầm gào thét, la làng, muốn có người đến cứu mình nhưng đáng tiếc là không ai để ý đến bên đây.
Biển lửa ở Giang Đô Hội đã vượt quá mức
kiểm soát, hiện trường loạn thành một nồi cháo, cộng thêm sự xuất hiện của những vệ sĩ ở Ngự Viên Loan, càng khiến cho nơi đây trở nên khốc liệt hơn.
Bên đây vốn dĩ không ai chú ý đến.
Tông Chính Ngự cũng chỉ liếc mắt một cái, ai ngờ liếc thầy được Trần Hoa đang núp bên góc đường.
Tông Chính Ngự xông đến, móc Trần Hoa từ góc đường ra.
Trần Hoa vì hành động xông vào toà nhà kia của Mộ An An mà cả người tiến vào trạng thái hoảng sợ, lại đột nhiên bị lôi ra như vậy, cô ta ngay lập tức ngáo luôn.
Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Tông Chính Ngự.
Lúc này, thứ ẩn trong đôi mắt sâu thẳm kia chính là sự hung tợn và cảnh cáo: “An An của tôi đang ở tầng mấy?”
Giọng nói của anh khản đặc.
Trần Hoa ngơ ra vài giây, sau đó đột nhiên
như bị cái gì kích thích khóc to lên: “An,
An An cô, cô ấy chạy vào đó rồi….
Tôi không biết, chúng tôi rõ ràng đã thoát ra ngoài, cô ấy chỉ nói với tôi là kẹp tóc, sau đó thì xông vào trong kia, cô ấy chưa ra, lửa lớn như thế, cô ấy chưa ra, cô ấy chưa ra ngoài nữa…”
Trần Hoa bắt đầu gào khóc, mà Tông Chính Ngự thì chả nghe rõ được cái vẹo gì.
Anh mất kiên nhẫn, trực tiếp bóp mặt Trần Hoa cảnh cáo: “Cô khóc thêm một tiếng nữa, tôi lập tức ném cô trở lại vào đó!”