“Không đúng, ba tên đàn ông đó rõ ràng là tôi sắp xếp cho đồ công chúa giả tạo kia! Cô ta thích nhất là như thế đó.”
“Ha, hahaha, không nghĩ tới chứ gì, công chúa giả tạo kia thích nhất là như vậy đó, tôi khinh cái thứ đàn bà đó, Thất Gia đúng
là bị mỡ heo mắc kẹt trong lòng, thật đáng thương!”
Giang cầm vừa cười vừa nói.
Những phóng viên xung quanh ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đem cảnh tượng như thế của Giang cầm đều ghi lại hết.
Lúc xe của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đuổi đến, vừa hay nhìn được cảnh Giang cầm đang phát điên như thế.
Giang Trấn nhìn thấy cảnh đó thì ngáo luôn, còn Quách Nguyệt Hoa thì vô cùng bình tĩnh, bà đẩy Giang Trấn một cái: “Cởi áo khoác ra, nhanh lên!”
Giang Trấn như tỉnh khỏi mộng, vội vã cởi áo khoác ra sau đó cùng Quách Nguyệt Hoa đi về phía Giang cầm.
Giang Trấn che kín đầu Giang cầm lại.
Quách Nguyệt hoa bình tĩnh ứng phó: “Xin lỗi các vị, con gái tôi từ nhỏ đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện, hôm nay bị kẹt trong biển lửa nên đã bị doạ sợ, vì thế nói ra một số lời hồ đồ xin mọi người đừng tưởng thật.”
Tại đây có hình
Tranh chấp giữa những nhà hào môn, những phóng viên nhỏ như họ biết nói gì bây giờ?
Ngự Viên Loan.
Xe của Tông Chính Ngự và Mộ An An vừa đến cổng biệt thự chính của Ngự Viên Loan thì hai người làm đã tiến lên mở cửa.
Trong biệt thự, đột y tế chữa trị đã chuẩn bị tốt.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An đã ngủ say xuống xe, không để bất kỳ ai đụng đến, anh trực tiếp đưa Mộ An An vào phòng ngủ của cô.
Ngự Viên Loan có phòng y tế riêng, nhưng Tông Chính Ngự sợ Mộ An An đã bị doạ sợ, lúc tỉnh dậy mở mắt cần phải ở trong môi trường quen thuộc.
Vì thế đã sớm báo người dọn dẹp phòng ngủ.
Khi Tông Chính Ngự đặt Mộ An An lên giường, Bác sĩ cố đã thay xong áo Blouse và đeo sẵn găng tay, khẩu trang nhờ sự giúp đỡ của trợ lý.
Tông Chính Ngự thả Mộ An An lên giường xong, phát hiện tay cô luôn nắm lại thành
quyền.
Từ lúc ôm cô từ trong biển lửa ra, cô đã luôn duy trì thư thế như vậy, tựa như cô đang nắm lấy một thứ gì đó.
Tông Chính Ngự vươn tay phủ lên nắm đấm nhỏ của Mộ An An, định nới lỏng tay cô ra.
Nhưng, khi hành động này của Thất Gia vừa đáp xuống, Mộ An An vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên giật mình, run rẩy cực mạnh và bắt đầu bất an.
Đôi tay siết thành nắm đấm không ngừng gia tăng sức lực.
Tông Chính Ngự vội vã thả tay, đặt tay mình phủ lên trán Mộ An An: “Bé con, về nhà roi.”
“Lửa, lửa…”
“Không còn nữa.”
“Sợ.”
Không sợ.
“Không sợ chết, chỉ sự không gặp được Thất Gia.”
Lúc này Mộ An An vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, tựa như cảm xúc cô vẫn còn bị kẹt trong biển lửa, giọng nói mang theo sự tủi thân.
Tuy nhiên, chính vì sự tủi thân đó mà khiến trong lòng Tông Chính Ngự lập tức phát run.
Trong lòng đau đến không tả nổi.
Anh cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Mộ An An.
Anh nói nhỏ bên tai cô: “Bé con ngoan, đợi lát nữa tỉnh dậy mở mắt sẽ nhìn thấy Thất Gia bên cạnh cháu.”
Câu nói của Tông Chính Ngự hiển nhiên là đã trấn an được Mộ An An.
Cô vốn dĩ đang trong trạng thái bất an, giờ đây đã từ từ bình tĩnh lại.
Tông Chính Ngự ngồi nhìn cảm xúc Mộ An An dần ổn định, lúc này mới rời khỏi phòng, bảo bác sĩ cố kiểm tra đơn giản cho cô và xử lý những vết thương lớn nhỏ kia.
“Kiểm tra cho kỹ.”