Khoảng chừng tới ba phút, Quách Nguyệt Hoa mới nói một câu: “Đợi tiểu cầm ổn lại, chúng ta dắt con bé đến Ngự Viên Loan.”
Giang Trấn khó hiểu: “Đi Ngự Viên Loan làm gì?”
Quách Nguyệt Hoa nhìn Giang Trấn rồi đáp: “Xin lỗi.”
Giang Trấn cảm thấy khó hiểu: “Xin lỗi?’
“Không cần biết rốt cuộc chuyện bên Giang Đô Hội là như thế nào, nhưng ý của Thất Gia rõ ràng là không vừa ý gì với Giang gia chúng ta.”
Quách Nguyệt Hoa bình tĩnh phân tích: “Cho nên, tiểu cầm mới phải đi xin lỗi để Thất Gia và cái đứa con hoang kia hoàn toàn thoải mái.”
Nói đến câu cuối cùng, Quách Nguyệt Hoa lộ ra vẻ nhục nhã.
Bắt con gái bà phải đi xin lỗi cái đứa không thân không phận Mộ An An gì đó, thật đúng là làm tổn hại thanh danh bà.
Nhưng chuyện này nhất định phải làm!
Quách Nguyệt Hoa nói: “Giang Trấn, tôi thà gánh chịu cái danh người thứ ba, để con trai con gái tôi làm con riêng mười năm tôi mới có được hết tất cả vào hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không để ai huỷ nó đi!”
Giang Trấn im lặng không nói gì, một Quách Nguyệt Hoa như thế khiến ông cảm thấy hơi sợ hãi.
Vì liên quan đến một số chuyện của Mộ gia năm đó, ông cưới Mộ Thanh.
Quách Nguyệt Hoa không để ý đến vẻ mặt Giang Trấn, bà lạnh giọng: “Tiện thể thì tôi cũng muốn đi xem thử, Mộ An An gì đó trong truyền thuyết kia! Rốt cuộc có thật sự là con ruột của Mộ Thanh hay không!”
Ngự Viên Loan.
Sau khi Bác sĩ cố kiểm tra xong cho Mộ An An, Bác sĩ Cố và những y tá khác đều rời khỏi phòng.
Trong phòng ngủ không tránh khỏi mang theo mùi nước khử trùng.
Có chút gai mũi.
Sau khi Tông Chính Ngự vào phòng đã mở hết cửa sổ và bật hệ thống thông gió lên, sau đó gọi người làm mang đến một ít đàn
hương đặt vào, để chúng từ từ thổi bay mùi thuốc khử trùng đi.
Mộ An An vẫn nằm ngủ yên trên giường.
Nhưng ngủ không được ngon.
Thường xuyên cau mày và nói mớ.
Lúc đưa cô từ trong biển lửa ra, trong lòng cô còn lấn cấn chuyện của Tràn Hoa nên vẫn luôn cố gắng kiên cường.
Nhưng trong lúc trên xe, Tông Chính Ngự đã ôm người ta để an ủi.
Cho nên lúc này khi vào giấc, những sợ hãi của cô khi ở biển lửa đều phản ứng ra ngoài hết.
Tông Chính Ngự từ chối hết những chăm sóc của người làm.
Anh đích thân tự chăm sóc cho bạn nhỏ nhà mình.
Anh cởi bỏ áo khoác ngoài, chiếc áo sơ mi bên trong đã bị lửa thiêu cháy.
Lưng Tông Chính Ngự cũng bị thương.
Nhưng anh hoàn toàn không để tâm.
Lúc La Sâm đưa quần áo sạch đến nhìn thấy lưng Tông Chính Ngự như thế, hắn lập tức nói: “Thất gia, ngàu vẫn nên đi xử lý vết thương của mình đi ạ!”
Tông Chính Ngự không đáp lời, cởi áo sơ mi ra rồi cầm lểy bộ đồ nhà trên tay La Sâm, trực tiếp khoác lên người.
Sau đó anh xoay người, cầm lấy khăn lông ấm lau mồ hôi lạnh trên trán Mộ An An.
La Sâm ở một bên nhìn mà sốt ruột: “Thất Gia…”
“Ra ngoài.”
“Thất Gia, vết thương của ngài..”
“Đừng để tôi phải nói đến lần hai.”
Thất gia đã đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng, mặc dù La Sâm có lo lắng đi nữa thì cũng không thể không lui ra ngoài.
Tại đây có hình