Nhưng biểu cảm trên mặt Tông Chính Ngự lại trở nên khó coi.
“Mộ An An.”
Anh gọi cả họ và tên cô ra, rõ ràng là anh đang tức giận.
Đứa trẻ vốn dĩ đang vui mừng vừa nhìn thấy anh tức giận, nụ cười lập tức biến mất.
Tông Chính Ngự nhìn thếy mà đau lòng, sự tức giận lúc nãy cũng vì thế mà biến mất.
Anh vươn tay ôm Mộ An An đang ở trên giường vào trong lòng, vuốt ve tóc cô.
“Nó cũng chỉ là cái kẹp tóc, mất rồi thì để mắt đi.”
Tông Chính Ngự nói, mặc dù tức giận nhưng anh vẫn cố gắng điều chỉnh giọng mình thành mức nhẹ nhàng nhất.
Hôm nay bé con chịu đựng quá nhiều sợ hãi, anh không muốn khiến bé con tủi thân thêm nữa.
“Nhưng, là chú tặng cho cháu.”
Mộ An An nói.
“Cháu thích thì chú lại mua một cái cho cháu.”
Tông Chính Ngự nói rồi thả Mộ An An ra, chỉnh lại tóc cô: “Nhưng mà bạn nhỏ nhà chú thì chỉ có một, không thể bị thương, không thể xảy ra chuyện, biết không?”
“Cháu chỉ sợ sau này không có nữa.”
“Chú vẫn luôn ở đây, chỉ cần chú có ở đây, cháu muốn gì thì chú đều cho cháu hết.”
Tình yêu, chú cho không?
Suýt nữa thì Mộ An An lỡ mồm tuột ra câu đó.
Cô mím môi, thấp giọng nói: “Thất gia, cháu thường xuyên nằm mơ, mơ thấy cháu làm sai sau đó chú ném cháu ra nước ngoài.”
Trong đêm đó khi phát sinh quan hệ với Thất gia, Mộ An An trong cơn hoảng loạn đã gặp rất nhiều ác mộng.
Tông Chính Ngự vừa nghe: “Sẽ không có chuyện đó xảy ra.”
Mộ An An ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự dè dặt và chờ mong: “Vậy sau này, nếu lỡ như cháu có làm sai chuyện gì, chú cũng đừng bỏ cháu được không?”
Tông Chính Ngự nghe những lời sốt ruột không có cảm giác an toàn của Mộ An An,
trông cô tủi thân đến mức khiến anh đau lòng.
Anh đặt tay lên mặt Mộ An An: “Bé con, từ lúc cháu đặt chân đến Ngự Viên Loan, chú đã dự tính sẽ không để cháu rời đi, biết không?”
Mộ An An gật đầu nhưng vẫn rất căng thẳng.
Nếu.
Nếu bây giờ cô thú nhận, đêm đó là cô, vậy thì Thất gia có phải cũng sẽ không để cô rời đi?
Có thể thú nhận rồi, đúng không?
Đây là cơ hội để thú nhận đúng không?
Ý thức được chuyện tiếp theo mà bản thân sắp phải làm, Mộ An An căng thẳng đến mức tim đập loạn xạ.
Thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng tim đập điên cuồng như sấm của mình.
Vô cùng căng thẳng.
Bí mật này cô giâu trong lòng đã rât lâu, cô thận trọng và không khác gì án binh bất động.
Cô vẫn luôn giấu nó đi, cẩn thận và dè dặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!