Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Quách Nguyệt Hoa vừa nghe liền nhanh chóng phủ nhận: “Tiểu thư An An nói đùa rồi, tiểu Cầm tuyệt đối sẽ không là ra những chuyện như thế.”
“À vậy ý bà là thân phận và tướng mạo của tôi vẫn chưa đủ để Giang cầm đố kỵ sao? TÔI vẫn là không bằng Giang cầm đại tiểu
thư à …
“Tiểu thư An An, cô luôn hơn tiểu cầm!”
Quách Nguyệt Hoa nhịn nhục.
Mộ An An cố ý nói: “Bà Giang, bà không cần phải nói mát cho tôi nghe, tôi làm sao so được với Giang cầm đại tiểu thư đây, dù sao Giang cầm đại tiểu thư cũng là xuất thân cao quý, còn tôi thì cái gì cũng không phải.”
“Tiểu thư An An lớn lên ở Ngự Viên Loan tất nhiên là cao hơn người khác một bậc, còn tiểu Cầm nhà tôi…”
Quách Nguyệt Hoa nhịn đi nhịn lại rồi mới nói: “Dù sao cũng không thật sự là đại tiểu thư gì, tiểu cầm cũng giống như tôi đều là gả vào nhà họ Giang, nói đến cũng là nhờ chồng tôi tốt bụng, cho tiểu cầm một danh phận và tình yêu gia đình.”
“Nói như vậy, đại tiểu thư thật sự ở Giang gia chỉ có một người cùng tên như tôi ?”
“Đúng vậy! Tiểu cầm nhà tôi không là gì cả, đến cả đại tiểu thư trước kia còn không
so được, huống hồ gì là cô !”
Từng câu nói của Quách Nguyệt Hoa, khiến đôi tay đang đặt ở trước người của bà không ngừng siết chặt lại, đối với bà mà nói, những lời như thế chính là một sự sỉ nhục!
Nhục nhã!
Nhưng hôm nay không thể không nói!
Mộ An An cười cười: “Thì ra thân phận của Giang đại tiểu thư có chút vô danh à.”
Quách Nguyệt Hoa kiềm nén nói: “Đúng thế, cho nên mong tiểu thư An An cô đừng tính toán với những người nhỏ bé như chúng tôi.”
“Được thôi, vậy thì không tính toán.”
Mộ An An buông tha.
Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn đồng thời cùng khựng lại.
Mộ An An đột nhiên buông tha khiến hai người có chút trở tay không kịp.
vẫn là Giang Trấn có phản ứng đầu tiên: “Tiểu thư An An, cảm ơn cô khoan hồng độ lượng như thế, cảm ơn!”
“Chuyện này chưa xong đâu?”
Giang Trấn vừa dứt lời, phía cầu thang đã truyền đến một âm thanh đã mất kiên nhẫn.
Giây sau, cả Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đều cảm nhận được khí thế bị áp bức, thậm chí đến cả Giang cầm đang ngồi phẫn hận một cục trên sofa cũng vô thức ngồi thẳng lưng, không còn dám càn rỡ nữa.
Tất cả mọi người đều liếc về phía cầu thang.
Liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đơn giản màu đen, tay áo xắn lên, lộ ra nửa cánh tay, bước đi mang theo sự lười biếng, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ mất hết kiên nhẫn.
Khí thế người đàn ông này quá mãnh liệt, dẫn đến Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn sau khi đối mắt một giây liền lập tức cúi đầu, quá tự ti.
Lông mày Tông Chính Ngự hơi cau lại, anh không hề rảnh để tâm đến một đống rác kia.
Anh đi đến sau lưng Mộ An An, đôi tay đặt lên xe lăn của cô, khom người nói vào tai Mộ An An: “Đói không?”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự một cái, sau đó lại xoa xoa bụng mình rồi gật đầu.
“Chú đưa cháu đi ăn.”
Tông Chính Ngự nói xong, tay liền đẩy xe lăn đưa cố về hướng nhà ăn, vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói với cô:
Tại đây có hình ảnh
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!