Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa được cập nhật nhanh nhất trên đây
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bởi vì ngồi gần nên khi Mộ An An nói chuyện, hơi thở liền phả lên mặt Tông Chính Ngự mang theo một mùi rượu nồng nặc.
Tông Chính Ngự cau mày: “Bé con, cháu say rồi.”
“Không ạ.” – Mộ An An lắc đầu: “Hôm nay cháu vui lắm, vui cực.”
“Chú biết không, cháu chỉ có một người bạn thân, bây giờ hết rồi, hết rồi, hết thật rồi.”
Cô nói liên tiếp ba lần chữ ‘hết rồi’, còn lắc đầu, “Chú nói xem có phải cháu nên rất vui không?”
“Không sao.”
Tông Chính Ngự xoa đầu cô: “Những gì cháu thiếu, ta đều bù lại cho cháu.”
“Chú nói đấy nhé?”
“ừm.”
Mộ An An lại cười ‘hi hi’: “Cháu thiếu hôn, chúng ta chơi trò hôn hôn đi!”
Thất gia: ???
Tông Chính Ngự còn chưa kịp phản ứng gì, Mộ An An đã bắt đầu bưng mặt Tông Chính Ngự lên rồi hôn tùm lum lên đó.
Mặt trái cắn một cái, mặt phải cắn một cái, môi cũng cắn một cái.
Sau đó hình như thấy chưa đủ.
Trên mũi còn cắn thêm một cái, hơn nữa còn cắn rất mạnh!
Tông Chính Ngự:…
Cho đến khi bé con cắn lần thứ N lên mặt Tông Chính Ngự, anh mới lập tức cảm thấy đau đầu.
Anh muốn chỉnh chết con bé này.
Mỗi lần uống say, làm trò con bò khùng điên là lập tức như một đứa nhỏ khùng.
Cứ vật lộn mãi.
Lúc Tông Chính Ngự không thể nhịn nổi nữa, anh liền túm đứa nhỏ ra: “Bé con, cháu còn quậy nữa ta xử cháu đấy!”
LỜI này vừa thốt lên, môi Mộ An An lập tức trề xuống lộ ra một khuôn mặt khóc: “Chú không thương cháu nữa, cháu không còn là bảo bối của chú nữa.”
“Cháu biến thành một bó cải ở dưới đất không còn ai yêu không còn ai thương nữa rồi.’
Tông Chính Ngự:…
Thôi vậy.
Bé con nhà mình mà.
Tông Chính Ngự lại ôm bé con vào lòng mình một lần nữa.
Mộ An An cũng không khách sáo, thẳng thừng gặm một phát lên cổ anh, còn mút
thêm một cái.
Lúc nhả ra thì trên cổ liền hiện ngay lên một quả dâu tây.
Thế là, khi xe chạy đến cổng Ngự Viên Loan, lúc Tông Chính Ngự ôm Mộ An An ra khỏi xe, liền thấy khuôn mặt đẹp trai phi phàm của anh bị giày vò đến không thể nhận ra.
Dấu gặm, dấu dâu tây, cái gì cũng có.
Hơn nữa còn ươn ướt dấu nước miếng.
Còn kẻ đầu têu thì đang được Tông Chính Ngự ôm trong lòng rồi cười hì hì.
Không ít người làm ở Ngự Viên Loan nhìn thấy, tất cả đều lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng được.
Có một khoảnh khắc nào đó, hình tượng cao quý lạnh lùng của Thất gia trong Ngự Viên Loan có chút sụp đổ.
Nhưng, khi Thất gia quét ánh mắt lạnh lẽo qua những kẻ nhìn lén kia thì họ lập tức cúi đầu, nín thinh.
“Gọi Cố Thư Khanh đến đây.”
Thất gia ném ra một câu rồi ôm Mộ An An lên lầu.
Lúc đi đến bên giường của Mộ An An, Thất gia thật sự muốn thô lỗ ném cô lên đó.
Nhưng lúc ra tay thì vẫn là bảo vệ cô để cô nằm đàng hoàng lên giường.
Vốn dĩ muốn đắp chăn cho cô, kết quả khi Tông Chính Ngự khom lưng muốn lấy tấm chăn bên cạnh thì cô đột nhiên mở mắt, một phát tóm lấy cổ áo anh.
Sau đó dùng lực kéo một cái, thuận theo những hạt nút bị đứt, áo sơ mi Tông Chính Ngự hoàn toàn bị mở ra.
Mộ An An nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ men theo cơ bụng vuốt lên trên , “Thật đẹp.”
Thất gia thường xuyên vận động, lấy bơi lội làm chủ, cho nên cơ bụng rất chắc và đều, mỗi lần Mộ An An nhìn thấy đều muốn rơi nước miếng.
Người tập thể hình có rất nhiều, có cơ bụng cũng nhiều, nhưng người có cơ bụng đẹp như thế thì rất hiếm.
Mộ An An lại nuốt nước miếng.